5
 
Sáng sớm ngày Thượng Tỵ, xe ngựa Tống gia  đến.
 
Tống Lan đích  xuống ngựa chào , nhưng ánh mắt   tự chủ  mà dừng  mặt Phương Phi.
 
Nàng  đỏ mặt hành lễ: 
 
“Nhị công tử.”
 
Tống Lan   với : 
 
“Vẫn là  giỏi dạy , mấy cô nương trong viện đều trở nên xinh  thế .”
 
Phương Phi thẹn thùng dậm chân: 
 
“Tiểu thư xem   kìa!”
 
Hai    đùa giỡn, khiến  ít   ngoái .
 
Ta  lạnh: “Nếu công tử thích, thì cứ mang .”
 
Tống Lan nhận    vui, lập tức dỗ dành dịu giọng:
 
“Muội  gì , dù họ  xinh , thì cũng chỉ là nô tỳ. Ánh lửa đom đóm  sánh  với ánh trăng ?”
 
Ta liếc thấy khăn tay trong tay Phương Phi  nàng  siết chặt.
 
Ngay  mặt  mà còn dám tình  ý , coi  là kẻ ngu mà đùa cợt.
 
Gan nàng  thật lớn.
 
Nàng  xách hộp đồ,  theo  xe ngựa, tiếng ho từng đợt vọng  trong xe.
 
Ngón tay Tống Lan  nhịn  vén rèm lên, bốn mắt   với Phương Phi.
 
Phương Phi cụp mắt mỉm , sắc mặt trắng bệch, yếu đuối đáng thương.
 
Tống Lan  chút  đành lòng,   sang ,    thôi.
 
Mà lúc ,  bộ sự chú ý của   dồn hết   trưởng của , Tống Yến Lễ.
 
Người trẻ tuổi  đỗ cử nhân, hiện là khanh thần  cận bên thiên tử, giữ chức Đại Lý Tự Khanh.
 
Tống Lan? 
 
Ta chẳng thèm dành một chút tâm tư nào cho .
 
6
 
Tống Yến Lễ nhận  ánh mắt của .
 
Ngón tay thon dài cầm tách  khựng , đôi mắt đen thẫm trầm xuống, gương mặt lạnh lẽo cũng hiện lên vài phần sắc bén.
 
Ánh mắt     càng trắng trợn hơn.
 
Hắn  hề hoảng loạn, gương mặt như ngọc, uống cạn  trong tay, đầu ngón tay khẽ lật trang sách, tiếp tục chăm chú  như  từng  quấy nhiễu.
 
Ta nhướng mày, quả nhiên vẫn giống hệt kiếp , lòng  thâm sâu.
 
Khi đến nơi, Tống Lan lấy cớ ngọc bội rơi trong xe ngựa,     tìm.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lap-quan-lan/2.html.]
Phương Phi cũng cùng lúc bảo  khó chịu, xin   y phục.
 
Chỉ còn   và Tống Yến Lễ.
O Mai d.a.o Muoi
Thật đúng là ông trời cũng giúp .
 
7
 
Ta bước đến gần Tống Yến Lễ,  nhướng mày  :
 
“Thẩm tiểu thư,    gì?”
 
Ta  : “Công tử  nhận  thư  gửi ?”
 
Tống Yến Lễ  lùi  nữa, chỉ liếc quanh một vòng. 
 
Dưới mái hiên chùa, lập tức hiện  tám hắc y nhân ăn mặc giống , lặng lẽ  canh xung quanh đình.
 
“Thẩm tiểu thư chẳng  luôn một lòng một  với    ? Sao   hiểu phép tắc kiêng kỵ?”
 
Là  tin  nữa .
 
“Công tử   hợp tác với  là vì  tin   thể giúp  chăng?”
 
Tống Yến Lễ  nhạt,  đáp lời, nhưng ý tứ  rõ ràng.
 
Ta ghé sát tai  thì thầm.
 
Nghe xong, trong mắt  cuộn trào sát ý, lộ rõ  che giấu.
 
Một con d.a.o găm lạnh toát kề ngay cổ . Hắn  mà    :
 
“Thẩm Quỳnh Dao, gan của ngươi thật  nhỏ.”
 
Ta cũng mỉm , cố ý nghiêng  sát  hơn một chút.
 
Ánh mắt   sững , tay  kịp rút về, mũi d.a.o  cứa qua da thịt , m.á.u lập tức trào .
 
Hắn ném mạnh d.a.o , giận dữ quát lên:
 
“Ngươi điên  !”
 
“Ngươi chẳng  cũng là kẻ điên , Tống Yến Lễ?” 
 
Ta từ tốn lấy tay che vết thương:
 
“Chúng  sẽ là đồng minh ăn ý nhất.”
 
Hắn mím môi   chằm chằm, cuối cùng vẫn là chịu thua, gật đầu đồng ý.
 
Ta      tin .
 
  , chẳng mấy chốc  sẽ    bằng con mắt khác.
 
8
 
Tống Yến Lễ   là con ruột của Tống phu nhân.
 
Kiếp ,  chính là một kẻ điên thực sự, điên đến mức khiến  cũng  sợ.
 
Mẫu   là chính thất của Tống lão gia, thê tử tào khang  từng bán đậu hũ nuôi phu quân ăn học.