thờ ơ gõ búa.
"Kết quả xét xử: tử hình, chấp hành ngay tại chỗ."
Mặt   lộ rõ vẻ sợ hãi  cái chết.
Nước mắt giàn giụa,   ngã quỵ  đất, đau khổ cầu xin  tha thứ: "Xin , thật sự xin ,  sai ,  sai . Đừng g.i.ế.c , cầu các . Đừng g.i.ế.c ,  sẵn sàng chuộc tội,   sai thật  mà..."
 
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
 nhẹ nhàng hỏi  : "Bành Sưởng,  và  lớn lên bên  hai mươi năm, bố    lớn, giao thừa nào cũng gọi  tới nhà ăn cơm đón năm mới. Sao  nỡ lòng nào  tay  ?"
“Đó là  chú mà  luôn mồm kêu tôn trọng kính yêu nhất, đó là  hùng  sinh  tử che chở cho cả cái quốc gia , đó là  thầy  thiết nhất, là đồng đội yên tâm tin tưởng giao cho  xử lý  lưng.”
“Anh,   thể  tay cho ?”
      nữa, chỉ lui   mấy bước để kệ dị nhân hệ tinh thần  bên cạnh thôi miên  .
Trong ảo ảnh,     góc  của những  từng đau khổ lạy lục van xin  chân  ,  hút cạn dị năng  đó kéo lên trường đấu thú cho sói hoang xâu xé c.h.ế.t tươi, hoặc là  xẻo mất cả 5 giác quan, hoặc là  vô  đàn ông giày vò  nhục đến  đầy thương tích, hoặc là bà bầu  đối mặt với đám dụng cụ tra tấn loang lổ đầm đìa m.á.u me.
Anh  thấy  những sinh mệnh  chính  sát hại, bọn họ đau đớn vạn phần vươn tay đòi mạng, biển xương trắng gần như nhấn chìm  .
Bành Sưởng rú lên thảm thiết như đứt ruột đứt gan nhưng    còn   nữa . Tiếng s.ú.n.g vang lên, thế giới rơi  tĩnh lặng.
 nhắm mắt , hình như có thể trông thấy mặt bố .
"Yểu Yểu," Ông   ha hả, : "Bố  cứu thế giới đây."
Không  hết.
Con cũng  thể  bố cứu vớt cái thế giới thối nát .
Nếu bố kỳ vọng nó càng ngày càng   thì con cũng hi vọng nó tươi sáng trở .
Như thế thì khi bố  thế giới  sẽ  cần chịu cơn đau nhức nhối, ngày nào cũng như sống trong ác mộng  hồi kết giống con.
Bây giờ, tất cả đều  chấm dứt, con sắp  giải thoát khỏi cơn ác mộng tồi tệ kéo dài đến mười năm  .
13
Chờ đến khi xét xử xong tất cả thì  là đêm khuya.
8 chúng   dạo ngoài Tinh Thành,  hẹn mà cùng  về phía bầu trời đầy   đỉnh đầu.
"Lúc ,   em nên  một câu ? Hành trình của chúng  là biển *?" Lộc Bồng đột nhiên hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lat-do-chinh-quyen-chuyen-che/14.html.]
(*Hành trình của chúng  là biển : một tác phẩm lịch sử hiện đại của Trung Quốc  về công cuộc xây dựng đất nước từ 1840 đến ngày nay)
"Phèn chúa!" Bạch Kiều chê bai  chút nể nang. "Câu thoại  hết thời từ lâu  bạn của  ơi."
Hà Niệm Thời khe khẽ thở phào: " đúng là vẫn còn  nhiều việc cần  thành."
"Thật  hiện tại em chỉ để ý mỗi một chuyện." Chử U dửng dưng. "Căn cứ của chúng  rốt cuộc định đổi tên thành cái gì?"
"Không   bảo là Căn cứ Hi Vọng ?" Ôn Huệ rụt rè giơ tay.
Một đám cùng gào lên: "Nhà quê quá !!!"
Ngay cả   thích  chuyện lắm như Lạc Mẫn cũng  xoa trán: "Tính gọi  thật luôn hả..."
Cặp mắt hoa đào của Tần Lộ Viện sóng sánh ý : "Không nhất định  lấy cái tên , còn đặt cái gì mà Sao Trời, Tương Lai, Tốt Đẹp..."
Mọi  cãi  ỏm tỏi, cuối cùng đồng loạt  sang : "Làm thủ lĩnh   nên  quyết định  ?"
"Căn cứ của chúng  đề cao dân chủ."  , khóe mắt cong cong. "Đợi về  hỏi ý kiến của bọn Tần Thanh, Xuân Lai với Bạch Lâm ."
"Thật   thấy tên là căn cứ Bát Mỹ cũng  tồi."
"Cái tên ..."
"Nghe như  bệnh tự luyến , cạn lời."
"Không , Bát Mỹ chính là 8 đức tính  : khiêm tốn, thành thật,  dũng, đồng cảm, hăng hái, công chính, hiên ngang, hi sinh —— Mọi  thấy ?"
"Nói thế… hình như cũng khá ."
"Hay là  thêm một cái ghi chú bên . Kiểu như Căn cứ Bát Mỹ, chú thích:   8   mà là 8 đức tính ."
"Người  sẽ nghĩ chúng   điên!"
......
 ngửa đầu  bầu trời đầy   nữa,  một vì  cực kỳ sáng, nổi bật rạng rỡ trong tầm mắt .
 nghĩ,...
Ngày mai chắc hẳn sẽ là một ngày nắng, nhỉ?
(HẾT)