“Đáng tiếc là  chỉ giành  á quân.  em cũng  đấy do  trận đấu,   thấy con heo c.h.ế.t Giang Thủy Miên Miên nên mới mất tập trung…”
 
“Kết thúc giải ,  sẽ đến trường em tìm cô  tính sổ!”
 
“Em từng  cô  bắt nạt em mà,  sẽ giúp em trả thù. Dung Dung, em  nãy cũng  đồng ý  bạn gái  , đúng …”
 
   lải nhải,  thấy buồn ,  thấy ghê tởm, cuối cùng mất kiên nhẫn cắt ngang:
 
“Dừng .   hiểu  đang  cái gì.”
 
Hạ Châu khựng , cuối cùng cũng phát hiện điều gì đó  :
 
“…Sao ?”
 
 thẳng thừng,  chút biểu cảm:
 
“Thứ nhất,    Dung Dung, mà là cái  mà  luôn khinh thường Giang Thủy Miên Miên.”
 
“Thứ hai,   từng bắt nạt cô bạn Dung Dung gì đó của .”
 
“Thứ ba, giữa  và  chẳng  mối quan hệ gì ngoài một đoạn CP ngắn ngủi trong game nên  ơn, tránh đường.”
 
Hạ Châu như hóa đá ngay tại chỗ.
 
Anh   đờ  như tượng, ánh mắt mơ hồ, như thể não đang load dữ liệu chậm hơn bình thường.
 
 chẳng  thời gian để đợi  tỉnh .
 
Cầm điện thoại lên, chuẩn  rời  nhưng đúng lúc , một loạt thông báo tràn .
 
 nhíu mày mở  xem là nhóm chat  đó, nơi tụi họ hùa   mắng chửi .
 
Lời lẽ thô tục, độc miệng, ác ý đến tột cùng.
 
 lúc ,  vẻ Hạ Châu cuối cùng cũng ghép nối xong các dữ kiện.
 
Sắc mặt  trắng bệch,    tin nổi:
 
“…Cho nên… em   Dung Dung… mà là Giang Thủy Miên Miên? Vậy  xếp hạng nhất bảng nữ thần là em?!”
 
  trả lời.
 
Ánh mắt lạnh lùng của  chỉ dừng   bức ảnh đang phóng to  màn hình điện thoại.
 
Là tấm ảnh tụi họ từng gửi trong group để chế giễu ,  rằng:
 
“Nhìn nữ thần Dung Dung  mà xem, xinh như , chơi game giỏi như , con heo c.h.ế.t    mà so ?”
 
  bức ảnh chừng vài giây,  bật   đến mức  kìm .
 
“…Vậy là Vương Dung dùng ảnh của ,  thi tuyển chọn nữ thần,     mặt  mà lên mặt…  ?”
 
Khoảnh khắc , Hạ Châu như  khai sáng  bộ kinh mạch  chuyện đột nhiên trở nên rõ ràng!
 
 nhanh chóng lưu   bộ đoạn chat, lời lẽ xúc phạm trong group,  gửi cho giáo viên cố vấn,  đó ngẩng đầu  Hạ Châu, lạnh nhạt :
 
“Anh là  dẫn đầu vụ bạo lực mạng nhắm  .”
 
“ sẽ gửi  bộ bằng chứng cho thầy cô bên trường .”
 
“Còn xử lý thế nào, để nhà trường quyết định.”
 
Nói xong,  cất điện thoại, định  về tìm Vương Dung để  chuyện riêng.
 
 Hạ Châu  lao tới kéo tay  :
 
“Dung Dung… , Miên Miên! Anh   ý đó !”
 
“Người  ghét từ đầu đến cuối luôn là con heo c.h.ế.t ,   em!”
 
“Anh cũng  lừa mà,  cũng là nạn nhân, nên mới cư xử như  với em!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lat-tay-nu-than-tren-mang/chuong-7.html.]
 
“Cho  một cơ hội  ? Anh sẽ bù đắp   lầm!”
 
 ghê tởm hất tay   , còn tiện tay lau vết chạm lên váy :
 
“Bù đắp? Anh định bù đắp kiểu gì?”
 
“Giống như cách  đối xử với  ,    sang tàn nhẫn với Vương Dung ?”
 
“Anh đừng quên dạo  hai  tình cảm lắm mà, ngày nào cũng đánh đôi ngọt ngào.”
 
“Giờ  nỡ lòng nào mắng cô ?”
 
Nghe , mắt Hạ Châu lập tức sáng lên như thể thấy  một cơ hội.
 
Anh  lập tức :
 
“Xin ! Miên Miên, em đừng ghen nữa,   từng thật lòng thích cô  !
 
Em    gì cô  cũng  từ giờ,  chỉ  với  em!”
 
    bằng ánh mắt  lạnh lẽo  ghê tởm:
 
“Anh thật kinh tởm.”
 
“Một đứa dùng ảnh  để  lừa đảo  mạng, một đứa thì thấy sắc nảy lòng, trở mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng.”
 
“Hai  đúng là trời sinh một cặp đừng  mà dính lấy  nữa.”
 
Nói xong,    rời .
 
 Hạ Châu  liều mạng níu lấy cánh tay ,  cho  ,  sức van nài:
 
“Miên Miên! Cho  thêm một cơ hội! Chỉ một cơ hội thôi,  ?”
 
 lúc  năm  trai tiến đến,  thấy cảnh đó liền kéo   khỏi tay .
 
Chính là các thành viên của đội “Ăn Đến Khi No”.
 
Thấy , Hạ Châu mặt sa sầm, lạnh giọng:
 
“Đây là chuyện riêng của  với cô ,  đến lượt mấy  xen .
 
Biến .”
 
Một  trong nhóm  mỉa:
 
“Không thấy   tránh  như tránh tà ? Mặt dày thật đấy.”
 
Sau đó, họ  sang , nhẹ giọng:
 
“Em gái,   . Tụi  giữ thằng não tàn  .”
 
 khẽ gật đầu cảm ơn,  lập tức rời khỏi hiện trường.
 
Rời khỏi sân vận động, các bạn cùng phòng của    đợi bên ngoài.
 
Vương Dung cũng ở đó.
 
Tâm trạng cô  hôm nay   dù  thì Hạ Châu cũng  tỏ tình với cô .
 
Giờ phút , Vương Dung vẫn còn đang chìm đắm trong ảo tưởng "yêu đương cùng nam thần".
 
 bước tới, lạnh lùng cắt ngang ảo mộng :
 
“Vương Dung,   đầu bảng xếp hạng nữ thần, cái tên Dung Dung đó là  đúng ?”
 
Vương Dung khựng , gương mặt thoáng cứng đờ:
 
“…Cậu hỏi cái đó  gì?”
 
  buồn vòng vo.