Một phút trôi qua,cuối cùng sự im lặng cũng tiếp diễn.Phong hướng đôi mắt đỏ. cùng cánh tay rắn chắc chỉ thẳng về phía căn phòng bên ngoài, lạnh, nụ dành cho trò đời bạc bẽo ,khàn cả giọng kể tiếp
" Và em , đời chuyện gì cũng thể xảy , cả việc trái với luân thường đạo lý...đúng là chuyện gì đến cũng tránh khỏi. Vào một đêm mưa gió nơi căn phòng đó một cảnh hoan lạc dâm ô hiện mắt , cùng với tiếng mưa rơi nặng hạt, tiếng gió thổi rít qua khung cửa, tiếng côn trùng kêu rền vang vọng trong đêm cũng là lúc tiếng rên rỉ của ai kẻ khát tình nhễu loạn bên trong. Anh run cả ,nắm lấy cánh cửa mà bàn tay cứ bóp thật chặt,bóp đến nỗi bàn tay thị thủng một lớp da, m.á.u rớm đỏ cả nhưng đau bằng nỗi thống khổ nhục nhã cả sự ghê tởm hình ảnh ba và Ngọc Phụng trần truồng như nhộng quấn lấy cứ dằn xé trong đầu . Lúc đó sợ hãi tê liệt cả , nữa chạy g.i.ế.c c.h.ế.t hai con đê tiện đó, g.i.ế.c c.h.ế.t luôn cả ba mà từng cho là bóng lớn cao cả che chở của cuộc đời . bản dám phút chốc hèn nhát bỏ chạy khỏi nơi đó.Anh trở phòng ôm sâu trong lòng vết thương dài,cùng sự phản bội của cô gái mang tên Ngọc Phụng khiến tim như ngừng đập từ giây phút đó.Đứa trẻ mới lớn, sốc tâm lý một thời gian dài về với vai diễn là một thằng khùng, một thằng chẳng còn gì về những con tâm địa xa trong gia đình của nó. chuyện thì thể nào giấu giếm .Mẹ phát hiện bà gào ầm lên oán trách ba , bà giữ bình tĩnh nên cũng sốc và phát điên từ đó.Gia đình rối ren,đảo lộn và cuối cùng Ngọc Phụng từ một đứa giúp việc trở ngoạn mục đường đường chính chính bước lên bà hai của nhà họ Trần.
Thì chuyện ? Hèn chi từ ngày bước nhà càng bà hai càng nghi ngờ nhiều hơn, cứ thắc mắc tại ông Trần tuổi như mà bà hai vợ ông còn trẻ,đáng cả tuổi con cháu của . Là do bà hai một bước lên mây nên bà chọn đường tắt.Con mà lòng thâm hiểm thế chứ?
Mọi chuyện dần rõ ràng, càng sợ hãi ngôi nhà càng thấy thương Phong nhiều vô hạn,đúng cái câu giàu cũng , cứ ngỡ họ giàu, họ tiền, cuộc sống sẽ nhàn hạ và sung sướng hơn nhiều , nhưng giàu đôi khi nước mắt của họ còn rơi nhiều hơn những cuộc đời nghèo khổ như , nghèo vì cuộc sống vất vả bởi chữ tiền, còn giàu họ là khi họ bất lực vì tiền đôi lúc cũng chẳng giải quyết chuyện họ cần?
thở dài, đầu ở bên Phong cảm giác là một may mắn,lặng lẽ sang, nhận nỗi cô đơn đang vây lấy đàn ông đang cạnh , đáy mắt thâm trầm, nụ dường như tuyệt vọng. Tuy còn khá nhiều thắc mắc định hỏi nữa nhưng Phong thế nỡ hỏi, vì sợ sự tò mò của giáng tiếp khơi vết thương của .
Rụt rè đưa bàn tay sang đặt lên bàn tay . quan tâm hỏi
"Anh chứ?
Phong cụp mắt xuống bàn tay đang chạm tay , khẽ trở ngược bàn tay đan xen từng kẽ giữa ngón tay ngón tay bất ngờ nắm chặt, gật đầu nhẹ giọng
" Anh cứ nghĩ suốt cuộc đời sẽ bao giờ , nhưng từ khi em về đây cuộc sống đổi thứ .
Cảm giác ấm áp từ tay truyền đến,cái nắm tay thật sự khiến bối rối, nhưng nỡ rút tay nên đành giữ yên,cả khuôn mặt đỏ bừng, ngại ngùng Phong lên tiếng
"Anh cứ quá em gì giúp ?
" Em gì? em thể đổi cuộc sống của trở nên thú vị hơn?
"Em hiểu lắm?
"Rồi sẽ ngày em hiểu…
Không gian bỗng chốc im lặng khi mà câu đó và Phong cả hai thêm câu nào nữa, cả hai vẫn yên chỗ, ánh mắt m.ô.n.g lung về phía , nắng và gió khẽ lùa mát cả mặt,mỗi mang theo một suy nghĩ chẳng ai đối phương đang nghĩ trong đầu những gì duy nhất chỉ bàn tay là nắm chặt lấy dấu hiệu buông .
Cộc...cộc...cộc…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lay-chong-khung/chuong-32.html.]
Bên ngoài tiếng gõ cửa, và âm thanh quen thuộc từ giọng của con Sen vang lên.
" Cậu hai ơi mở cửa, con mang cơm cho nè, mợ hai ơi... ngoài ăn cơm tới giờ cơm trưa …
và Phong thu tầm mắt về cả hai cùng mỉm lặng lẽ rút tay của , nào cũng thế,con Sen đến thật đúng lúc.
lên kéo cái ghế xê ,định mở cửa cho con Sen thôi tý nó ầm lên mắc công gây với nó, bước mấy bước gần đến cửa thì chợt nhớ một chuyện, ngay lập tức đưa tay túi lấy tờ giấy xếp nhỏ cẩn thận mà lúc sáng ông thầy Diệp gửi , mặt Phong giảm âm thanh thật khẽ vì sợ con Sen ngoài nó thấy
"Nảy giờ em quên, thầy Diệp nhờ em gửi cho nè.
Phong vội vàng cầm lấy tờ giấy đưa, mở xem liền mà chỉ cất nhanh túi đá mắt hướng cửa đó ghé sát tai thì thầm nhỏ
" Em mở cửa ngoài ăn cơm cùng . Sẵn giúp một chuyện điều tra xem thuốc của bà cả bà v.ú để ở chỗ nào nhé?
nán khẽ Phong dấu tay "Suỵt" hỏi
"Anh điều tra chuyện gì ?
Phong phút chốc gật đầu
" Ừ, nếu thể em lén đem về một thang thuốc giúp .
"Ừ em .
tới mở cửa, thấy con Sen nó bên ngoài, hai tay cầm chắc mâm cơm. im lặng thèm nó thế mà nó lên tiếng gọi
" Mợ?
dừng bước khẽ nó nhíu mày
"Có chuyện gì hả?
Nó gật đầu, đưa mâm cơm tay nở nụ bí ẩn xởi lởi