Xuân Lệ xong dở dở , thật là thích gây chuyện, “Bà chủ, bà như cẩn thận trả tiền phòng cho bà đấy.”
Bà chủ hì hì xuống ghế giữa hai , Kỳ Hàm Xuân Lệ, ánh mắt lấp lánh, “Tối qua vì sư ca của ngươi cứu quán trọ, để cảm tạ, miễn phí tiền phòng cho cả hai . Nói , ngươi kể cho về sư ca ngươi , năm nay bao nhiêu tuổi? Có thành ? Có hôn ước gì ? Thật giấu gì, một cô nương cùng tuổi với , se duyên cho bọn họ.”
Xuân Lệ : “Sao bà hỏi Kỳ thiếu gia mặt ? Hắn còn tuấn hơn nhị sư ca của nữa. Lẽ , mới là lựa chọn hàng đầu chứ.”
Bà chủ tiếc nuối lắc đầu, : “Cô nương , Kỳ nhị thiếu gia là mà mấy bình thường như bọn dám mơ tưởng tới, thấy sư ca của ngươi vẻ gần gũi hơn, nên mới đánh chủ ý đến . Vậy thì, hiện giờ còn độc ? Thích kiểu cô nương nào? Có yêu cầu đặc biệt gì ?”
“Ha ha,” Kỳ Hàm cảm thấy đau đầu với bà chủ, mặt ai khác chính là mẫu của đại tẩu Lai thị , Nhan Như Ngọc, đúng như tên gọi, như ngọc, nuôi dưỡng bốn nàng nữ nhi, nhưng tiểu nữ nhi là một nhân vật, thanh niên trong vùng danh nàng đều dám gần, dáng vẻ , nàng vẻ nhắm nhị sư ca ngây thơ, liền ho khan một tiếng: “Theo , thương . Ngài vẫn nên c.h.ế.t tâm .”
Nhan Như Ngọc tiếc nuối cắn môi, dậy đầy phẫn uất, “Thật thể lý, thời , nam nhân thì hoặc yêu nam, hoặc yêu nữ, tóm , hai bọn họ vẫn duyên phận. Thôi, nhị thiếu gia, các ngươi nhanh ăn , còn tính sổ, phiền các ngươi nữa. À, đây một bức thư, sáng nay một tiểu tử gửi đến, bảo là gửi cho Xuân Lệ cô nương.”
Xuân Lệ hồ nghi nhận thư, ngẩng đầu hỏi: “Tiểu tử? Hắn tên gì ?”
Nhan Như Ngọc : “Hắn ngươi mở thư sẽ ai gửi cho ngươi.”
“Ồ, Cảm tạ.” Xuân Lệ mở xem, “Là chữ của đại sư ca.”
Kỳ Hàm hỏi: “Thư gì?”
“Đại sư ca sư phụ bệnh, bảo bọn lập tức về.” Xuân Lệ gấp thư , trong lòng lo lắng yên.
“Vậy ăn sáng xong thì nhanh chóng thu dọn thôi, nếu thứ bình thường, chắc chắn sẽ về núi khi trời tối.” Kỳ Hàm nhớ đến mẫu nhiều chuyện ở nhà, quyết định tạm thời chọc bà tức giận nữa, liền : “Hôm nay thể về cùng nàng, ngày mai sẽ đến thăm nàng. Có nhị sư ca bên cạnh nàng, cũng yên tâm, thời gian qua thật sự nhờ bảo vệ nàng, cũng thấy hổ, ngày nhất định cảm tạ nhị sư ca thật .”
Xuân Lệ lúc cũng còn tâm trạng để cãi với , uống một ngụm , cố gắng bình tĩnh , : “Huynh nên ở nhà , Kỳ phu nhân đang ốm ? Huynh vẫn nên ở nhà chăm sóc bà cho .”
Kỳ Hàm đưa tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng, “Nàng cũng đừng quá lo lắng cho sư phụ, đại sư ca của nàng giỏi y thuật ? Chắc chắn vấn đề gì.”
Xuân Lệ lo lắng : “Ta cảm thấy, đại sư ca gấp gáp bảo bọn về, ngược là bình thường.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/le-chi-xuan/chuong-104.html.]
“Đừng nghĩ nhiều quá, tiên ăn no .”
“Vậy nhị sư ca—”
“Yên tâm, xa, buổi trưa sẽ về.”
“Chỉ thể như thôi.”
“Thừa dịp còn nóng ăn .”
“Ừ.”
*****
Bên , chủ tớ Hân Hòa và Dương Đào theo Thiên Mạch đến khu vực cũ phía tây thành, tận mắt chứng kiến đưa bạc cho mấy bà lão, còn thấy khen ngợi !
“Trời ơi! Chủ tử, mau véo nô tì một cái!” Dương Đào xổm ở góc tường, ngạc nhiên đến mức tát mặt !
Hân Hòa trừng mắt nàng , nhỏ: “Đừng trò ở đây, gì thì cứ thẳng !”
“Chủ tử!” Dương Đào đầu Hân Hòa, “Thì ân công bụng như ! Nếu vì chủ tử động lòng, nô tì nhào !”
“Không hổ! Suốt ngày há miệng ngậm miệng đều nhào nhào , ngươi là sói đói !” Hân Hòa tuy nhưng trong lòng thực sự mềm nhiều, nàng gần đây cái khác về gã mặt lạnh , đúng như Dương Đào , giờ , gã to xác ngoài việc đầu óc bình thường thì còn gì để chê trách nữa.
Mỗi bước mỗi xa
Hơn nữa, một chuyện, một cảm giác cũng là thể kiềm chế.
Dương Đào thấy chủ tử đăm chiêu, liền : “Ha ha, thấy , thường xuyên đến đưa bạc và lương thực, câu đó thế nào nhỉ, một ngày thấy như cách ba thu! Một vị hôn phu như ngay mắt, còn tay để dành cho Tạ cô nương ?”
Hân Hòa vỗ nhẹ lưng nàng , “Nói bậy bạ gì đó, tay! Hắn xứng với ?”
Dương Đào rụt cổ , thành thật : “Chủ tử, đừng ghét nô tì khó , nô tì thấy với tính cách nam nhân như , thể xứng với là lắm .”