Lệ Chi Xuân - Chương 105

Cập nhật lúc: 2025-01-09 11:56:53
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dương Đào dứt lời, thấy sắc mặt chủ tử lập tức lạnh lùng, Hân Hòa nheo mắt nàng, “Lương của tháng trừ!”

Dương Đào thở phào nhẹ nhõm, đảo mắt một cái, xa : “Không , dù tay nô tì vẫn còn nhiều tiền, trong thời gian ngắn tiêu hết. Vì sự thật, cắt một chút lương tháng cũng gì!”

“Nha đầu c.h.ế.t tiệt ! Trong mắt ngươi, gì đến ?”

“Dương Đào chỉ hy vọng chủ tử nhanh chóng hành động thực tế, đừng bỏ lỡ nhân duyên !”

Hân Hòa lập tức hạ thấp khí thế, về phía cây liễu đối diện, thở dài: “Ngươi là nhân duyên ?”

Dương Đào : “Bởi vì cứu chúng , tri ân tất báo lấy hứa mà!”

Mỗi bước mỗi xa

“Vậy ngươi cứ hứa !”

“Thật ? Chủ tử đừng hối hận! Thời thời khắc khắc nô tì cũng nhào đó!”

“Được , ngươi câm miệng ! Về nhà thu dọn một chút, hôm nay chúng khởi hành núi Sùng Minh!” Hân Hòa xong dậy, phủi váy, thẳng về phía .

Tiểu Dương Đào vui vẻ nhảy lên, nhảy cao, “Tuân lệnh! Lại cầu hôn !”

“Vừa lúc đại ca cũng ở núi Sùng Minh, chúng xem chân khỏi .”

“Chủ tử đừng tìm cớ nữa.”

“Tiền tiêu vặt tháng cũng cắt!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/le-chi-xuan/chuong-105.html.]

“……”

*****

Kỳ Hàm trở về nhà thì bất ngờ thấy một , còn là quen.

Hồ quản gia thấy thiếu gia trở về, liền vội vàng chạy , nhận lấy dược liệu từ tay Kỳ Hàm, tươi : “Thiếu gia, cuối cùng ngài cũng về, mau xem ai đến đây!”

Ánh mắt gian xảo của Hồ quản gia liếc về phía phòng khách, ở ghế khách là một nữ tử trông chừng đôi mươi, cô nương mặc áo váy, trang sức, mà mặc trang phục đen khỏe khoắn, vẻ mặt đầy khí chất, đó, dù chỉ , cũng đủ khiến khác cảm thấy sợ hãi. Người tư thế oai hùng hiên ngang như , nữ tướng quân Tuần Anh thì còn là ai nữa!

Sao nàng đến đây? Liệu chiến sự ở biên quan nổi lên ? Kỳ Hàm đoán một vài khả năng, kịp đến gần, thì Tạ thị gọi , “Hàm nhi, mau đây, Anh tướng quân chờ con gần hai canh giờ !”

Kỳ Hàm nhíu mày, mẫu tinh thần như , chắc chắn đang âm mưu gì với Tuần Anh, đối với cách hành xử của mẫu , đương nhiên cảm thấy cực kỳ khó chịu, ngay cả việc tiếp đón đồng liêu hôm nay cũng còn hứng thú.

Thực , nàng yên biên quan, trở về gì, trở về cũng , còn đến nhà xem cái gì, thời điểm ở trong quân, đại ca của Tuần Anh—cũng chính là Trấn quốc đại tướng quân đại nhân luôn âm thầm lẫn công khai tác hợp cho hai , hy vọng hai thể đến với , tưởng về nhà thì thoát khỏi , thế nhưng ngờ tìm đến cửa.

Tuần Anh thấy Kỳ Hàm đến, đặt chén xuống, dậy chào , “Đã lâu gặp.”

“Đã lâu gặp.” Kỳ Hàm cũng tượng trưng đáp lễ, xong mời nàng xuống, “Anh tướng quân đến tìm việc gì?”

Tạ thị nhíu mày, tiểu tử cứng đầu thật chuyện! Đại cô nương chạy xa xôi đến gặp , hỏi nàng việc gì! “Ha ha,” Bà vội để dịu bầu khí, vỗ tay lên tay nữ nhân bên cạnh, “Hàm nhi tính tình thẳng thắn, tướng quân đừng để tâm.”

Tuần Anh mỉm với Tạ thị, “Không gì, Kỳ tướng quân vẫn như . Bọn thường giao tiếp như thế .” Khi ở trong , nàng thấy qua bộ dáng lạnh lùng còn hơn thế , giờ dịu dàng . Nàng bình tĩnh uống một ngụm , đó Kỳ Hàm : “Mọi đều ngươi là đoạn tụ, nhưng tin. Ta ngươi mơ khi ngủ, ngươi luôn gọi tên một cô nương—”

“Gì cơ?” Kỳ Liên Sơn đến giật run run, “Các ngươi ngủ chung với ?”

Loading...