Tại Kỳ phủ ở thành Gia Định, Giang Qua từ quê trở về phủ nửa ngày.
trở về, thiếu gia khác hẳn khi. Hắn khỏi tò mò trong thời gian vắng mặt bỏ lỡ những điều gì thú vị... đúng lúc gặp Tiểu Thúy Tảo bên hồ Vân Ảnh, tiểu cô nương bụng dừng để giải đáp thắc mắc cho .
Tiểu Thúy Tảo nhiệt tình giải thích một hồi, trong lòng vui mừng thôi.
Giang Qua xong gãi cằm gật gù, ngờ thiếu gia như mất hồn, hóa là Xuân Lệ cô nương lấy cắp trái tim lên núi Sùng Minh. “Ha ha, cuối cùng thiếu gia cũng chủ . Những hạ nhân như chúng còn lo lắng về chuyện hôn nhân của thiếu gia nữa.”
Giang Qua vốn thích đùa, khiến Tiểu Thúy Tảo khúc khích.
Tiểu tử đầu nhận rằng tiểu nha đầu lên cũng đáng yêu, nên nghĩ nhiều, : “Lần từ quê lên mang về một ít đặc sản, nếu Tảo Nhi cô nương chê, chiều tối sẽ mang đến cho cô nương nếm thử.”
Tiểu Thúy Tảo vui mừng khôn xiết, vỗ tay : “Vậy thì quá, cảm tạ Giang ca!”
“Vậy sang bên nhị thiếu gia ,” Giang Qua vài bước , với nàng : “Nhớ nhé, đặc sản mang về là đồ ngọt, ăn nhiều, sẽ béo lên đấy, ha ha.”
“……” Tiểu Thúy Tảo cắn môi, cúi đầu đôi chân , từ giờ tăng cường vận động, khi ngủ chạy quanh sân mười vòng!
Thời điểm Giang Qua trung thính, lúc Tuần Anh tướng quân và phu nhân lão gia vẫn đang cây lê , còn nhị thiếu gia bên cạnh thì như một món đồ trang trí, mặt mày biểu cảm, tâm trí ở đây. Hắn khỏi lo lắng, liền tới thấp giọng hỏi: “Thiếu gia, bộ dáng của thiếu gia vẻ yên, chuyện gì ?”
Kỳ Hàm như thấy, im lặng một lúc đột nhiên đầu , “Ngươi dắt ngựa, theo ngoài một chuyến.”
Tuần Anh thấy, nụ môi tắt hẳn, “Thiếu Khiêm đây là định ?”
Tạ thị cũng nhíu mày, nhổ vỏ nho trong miệng , nhi tử : “Bữa trưa sắp xong , trong nhà còn khách quý, con ở nhà tiếp đãi thì thành cái gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/le-chi-xuan/chuong-109.html.]
Mỗi bước mỗi xa
Kỳ Hàm mẫu , cuối cùng dậy, “Khách quý còn hai ở đây ? Con còn việc, thể ở ăn cơm . Giang Qua, nhanh lên.”
“Ta cũng cùng ngươi,” Tuần Anh cũng dậy, nhiều năm sống chung khiến nàng cảm giác, đang gặp chuyện, theo thể giúp gì đó. Còn chuyện ăn trưa, dù thì chiến trường quen chịu đói, gì to tát .
Kỳ Hàm do dự một chút, gật đầu, “Cũng .”
Ba vội vã ngoài, Kỳ Liên Sơn lo lắng nhi tử ăn cơm sẽ đói, nên bảo Tiểu Thúy Tảo mang một ít bánh ngọt đến lót , nhưng Tiểu Thúy Tảo trở về , còn thấy bóng dáng thiếu gia ở cửa lớn nữa.
Kỳ Liên Sơn bĩu môi : “Cả ngày ở nhà, chỉ bận rộn, chuyện gì mà bận rộn đến .”
Tạ thị hừ một tiếng, lườm ông một cái, “Còn mặt mũi khác? Ông cũng . Hai phụ tử nhà ông, ai cũng đừng ai, đều là tám lạng nửa cân, chẳng khác gì cả.”
Kỳ Liên Sơn vốn dĩ mặt dày, hì hì tiến gần thê tử, “Phu nhân giống thì , trong nhà ai cũng là dễ đối phó, chỉ phu nhân là cao quý như thánh hiền, khiến những kẻ phàm phu như bọn mà cảm thấy hổ.”
“Ông…… khụ khụ khụ.” Tạ thị ông đang chế nhạo , tức giận bắt đầu ho, lâu ho đến đỏ mặt, ho nước mắt.
Bộ dáng thật sự khiến cảm thấy thoải mái, Kỳ Liên Sơn đau lòng vội dậy vỗ lưng cho thê tử, “Được , , chỉ đùa thôi, đừng tức giận, tức giận cho sức khỏe .”
Tạ thị ho một hồi cuối cùng cũng đỡ hơn, uống một ngụm để thở bình thường, mới : “Ông còn đau lòng cho ? Ta thấy ông chỉ mong tức c.h.ế.t cưới phòng nhỏ mà thôi.”
“Thật ?” Kỳ Liên Sơn khỏi ngẩn , điều mà phu nhân ông bao giờ nghĩ đến, dù trong lòng đủ mà còn tìm hoa dại bên ngoài, nhưng trời đất chứng giám, ông thật sự nghĩ đến việc tái hôn, sống với bà bao nhiêu năm , như , hòa m.á.u thịt, dù nhân phẩm của bà lắm nhưng ai chê bai ?
Hôm nay bất ngờ phu nhân như , trong lòng ông bỗng cảm thấy áy náy, mặc kệ thế nào, bà gả Kỳ gia, tâm ý chăm sóc gia đình , công lao và khổ cực đều , nhưng thì—— ông thở dài, lẽ phu nhân sớm , cũng đến lúc đưa quyết định nghiêm túc .
“Phu nhân, ăn cơm thôi, bọn họ ăn, hai ăn.”