Lệ Chi Xuân - Chương 116

Cập nhật lúc: 2025-01-09 12:05:20
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong phòng, Hân Hòa cửa thì lòng luôn hồi hộp, chỉ vì thấy Thiên Mạch đó đau đớn, mà còn vì lo lắng, sợ tức giận, sợ trách , sợ sẽ để ý đến ...

“Nhị sư ca, khá hơn ?” Nàng đến bên giường, cẩn thận hỏi.

Thiên Mạch là nàng , mở mắt một chút, biểu cảm gì : “Ngươi đừng gọi như , chịu nổi . Ngươi là quận chúa, cứ gọi thẳng tên dân đen của .”

Hắn như khiến trong lòng của Hân Hòa khổ sở, nhưng lúc cũng tiện giải thích, nàng qua xuống ghế mà Vĩnh Thái , “Nghe Dương Đào , độc của giải gần hết , chỉ là vẫn cần một thời gian, đều là tại liên lụy đến . Chờ khi khỏe , phạt thế nào cũng .”

Thiên Mạch : “Ta tư cách phạt ngươi, chỉ hy vọng ngươi nhanh chóng gặp đại ca của ngươi, mau chóng về Vương phủ ở kinh thành của các ngươi mà nghỉ ngơi, đừng ngoài tìm đường c.h.ế.t nữa.”

“Tìm đường chết”, Hắn Hân Hòa tìm đường chết, hai chữ đó thật sự đ.â.m lòng. Hân Hòa nắm chặt tay, im lặng một lúc, vẫn : “Huynh đúng, sẽ nhớ kỹ bài học . Hiện giờ khát ? Ta rót cho một cốc nước nhé.”

Nàng xong định dậy, Thiên Mạch ngăn nàng , “Không cần , đói cũng khát, chỉ yên tĩnh một chút, hôm nay ngươi cũng mệt cả ngày , nhanh nghỉ ngơi , ngủ một giấc cho quên hết chuyện hôm nay, ngày mai là một ngày , chúng , còn , sẽ đều cả.”

Nói xong nghiêng đầu chỗ khác, nhắm mắt .

của , sư của , dường như từ khi Hân Hòa quen đến nay, miệng luôn nhắc đến sư , cũng , sư của bắt cóc, đều là vì , nên ghét , chán ghét cũng là điều bình thường.

Hân Hòa ngượng ngùng dậy, sang mặt nghiêng của , thôi, Dương Đào qua kéo tay nàng , nàng thở dài, cùng Dương Đào ngoài.

“Chủ tử, nhanh để nô tì xem thương .” Dương Đào nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng , căng thẳng khắp .

Trong lòng Hân Hòa thả lỏng, nàng bất lực : “Ta cả, chỉ là bụng đói thôi. Nhanh chuẩn cho chút đồ ăn, để ăn no mới chăm sóc cái tên đại ngốc đó!”

“Chủ tử ơi, thật sự đổi .” Dương Đào bĩu môi, : “Hôm nay chịu đựng bao nhiêu khổ sở, mà vẫn một lòng lo lắng cho khác, như , nô tì thấy sẽ đau lòng. Dù Xuân Lệ cô nương bắt cóc cũng liên quan đến chúng , nhưng cho cùng chúng nguyên nhân chính! Người cần tự khổ như , kẻ đại ngốc đó quý trọng thì thôi, nếu cần chăm sóc để chuộc tội, thì để nô tì , chỉ cần .”

“Nha đầu ngốc,” Hân Hòa nắm tay nàng , khóe môi nở nụ hiểu ý, “Ngươi hiểu, thực những việc cho , vui.”

****

Mỗi bước mỗi xa

Ở một bên khác, Xuân Lệ và Lan Vân Khê trong đình cũng chuyện lâu.

Sau một thời gian dài như , trong lòng Xuân Lệ dần dần từ thể tin chuyển sang bình tĩnh, lẽ như ông bà , thứ đều sắp đặt, ngờ rằng ca ca bắt cóc ngay của .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/le-chi-xuan/chuong-116.html.]

 Tại chắc chắn bọn họ là ? Bởi vì hình xăm lưng hai giống hệt , ngay cả cánh hoa sen và tất cả các chi tiết đều giống , dù điều thể coi là trùng hợp, nhưng độ tuổi và khuôn mặt tương tự của bọn họ chính là minh chứng mạnh mẽ nhất.

Nhiều trùng hợp như chồng chất , thì định sẵn.

Nàng và Vân Khê là một đôi long phượng thai, cùng một mẫu .

Mà mẫu nàng tên là, Ninh Hồng Liên.

Hồng Liên—hai chữ khiến lòng nàng càng thêm nặng trĩu.

Xuân Lệ từ trong suy tư trở , nghiêng đầu Lan Vân Khê : “Có nghĩa là cha của cũng là Lan Vĩnh Ninh?”

Lan Vân Khê im lặng một lúc, lắc đầu : “Không , mẫu năm đó là mỹ nhân xinh nhất Gia Định, đó quan để mắt tới, bỏ rơi chúng . Phụ cảm thấy mất mặt u uất mà chết. Tất cả đều là phụ kể cho . Sau , Lan phủ hạ nhân, lập vài công lao, Lan Vĩnh Ninh chú ý, nhận nghĩa tử. Ông ân dưỡng dục với , vì báo thù cho ông .”

“Vậy mẫu của chúng giờ ở —” Xuân Lệ kinh ngạc .

“Đang ở thì vẫn ở đó.”

Xuân Lệ mũi cay xót, nhưng trong mắt nước mắt rơi xuống. Cảm giác đau đớn khô khan , nàng đầu tiên trải nghiệm, mở miệng gì, thậm chí cả thở dài cũng còn sức.

“Vì Lan Vĩnh Ninh phụ ruột thịt, ông là kẻ ác, đáng tội, nên nhắc đến chuyện báo thù cho ông nữa. Kỳ Hàm đưa ông công lý chính là trời hành đạo trừ hại cho dân, gì sai cả.”

Trong mắt Lan Vân Khê hiện lên vẻ phức tạp, “Ta giờ gần gũi với Kỳ lão nhị sắp trở thành một nhà với , đương nhiên bênh vực , nhưng ông cũng ân dưỡng dục với , báo đáp!”

“Vậy định gì để trả thù Kỳ Hàm? Giết để tế cho phụ tội ác ngập trời của ?” Xuân Lệ nghiêm mặt.

Hắn cũng chau mày vui.

Không khí giữa hai dường như lập tức trở nên căng thẳng, Lan Vân Khê vì chủ đề tổn hại hòa khí giữa hai , liền trầm giọng : “Cái cần lo lắng, chủ trương của . Độc của giải , khi Kỳ lão nhị đến, tạm thời ở đây .”

“Độc giải? Huynh sợ ?” Xuân Lệ nghi ngờ hỏi.

Nàng càng biểu cảm và giọng điệu như , càng khiến đau lòng. Lẽ , việc nhận nên là điều vui mừng, phấn khởi cỡ nào, nhưng ở đây giống như kẻ thù gặp , thật sự trời thích trêu ngươi.

Hắn báo thù thì thể nào đền đáp ân tình nuôi dưỡng của nghĩa phụ, nhưng nếu báo thù thì sẽ khiến tức giận. Thôi, cũng định , liền vung tay áo bước , đến cửa thì bỗng : “Nếu nhầm, Kỳ lão nhị đến.”

Loading...