“Đồ biến thái!” Xuân Lệ vùng vẫy dậy, vung tay tát một cái!
Âm thanh vang dội, sức mạnh đủ để nhị thiếu gia uống một bình rượu.
Dù cũng là khuê nữ xuất giá, thể những lời như ! Khi Xuân Lệ trở về phòng, Thúy Tảo chuẩn nước rửa chân cho nàng, thấy nàng , vui vẻ dậy chào đón, “Cô nương về ! Có mệt ? Mau xuống ngâm chân .”
Xuân Lệ cần, trực tiếp trong phòng, nhấc rèm lên giật , “Kỳ lão gia?”
Kỳ Liên Sơn thấy âm thanh chậm rãi , chống gậy một lúc mới lên, với tư thế như Kim Kê Độc Lập*, nheo mắt : “Nhi tức về , lúc đến Thúy Tảo ở đây, nên nàng cũng đang ở trong . Thế nào? Tiến triển với Hàm nhi ?”
*Kim kê độc lập là hình ảnh chú gà trống bằng một chân. Đầu hướng lên cao trong tư thế thẳng, đầy khí chất vương giả
Bị thương mà vẫn quên quan tâm đến chuyện ! Thực Xuân Lệ chuyện với ông, nhưng thì cảm thấy uất ức, đành vui : “Nhị thiếu gia vấn đề về nhân phẩm, say rượu còn ôm !”
Kỳ lão gia thì hứng thú, “Ôm ngươi? Đó là chuyện nha!”
Mỗi bước mỗi xa
Xuân Lệ liếc ông một cái, “Hắn ôm còn liên tục gọi Thanh phong.”
Thanh Phong cái gì, còn là Minh Nguyệt nữa. Tiểu tử nên đó! Kỳ Liên Sơn chỉ thể gượng, dùng một chân nhảy về phía Xuân Lệ, “Nhi tức , ngươi chịu uất ức .”
Giữa đêm khuya, Kỳ lão gia mặc một đồ hành mà bộ dạng , khiến cảm thấy rùng rợn, Xuân Lệ chịu nổi, “Ngài vẫn nên xuống chuyện .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/le-chi-xuan/chuong-17.html.]
Kỳ Liên Sơn khoát tay, tiếp tục nhảy bằng một chân, “Nhi tức yên tâm, vết thương của đau lắm. Hiện tại chỉ ngươi mới cứu Kỳ gia. Ta bọn với ngươi, vì nếu ngươi rời , bọn sẽ càng tội hơn. Nếu Hàm nhi của hối cải, các ngươi vẫn là phu thê, chỉ cần ngươi ghét . Còn về hành vi khi say rượu, nhi tức cũng đừng tính toán với Hàm nhi , hãy xem như vì cái chân thương của lão phu, ?”
Xuân Lệ cảm thấy buồn , ông còn mặt mũi nào đáng , huống chi là một cái chân?
Kỳ Liên Sơn thấy còn cách nào, đập gậy xuống đất, đột nhiên quát: “Nếu nhi tức thấy c.h.ế.t mà cứu, lão phu còn một cái chân để đâm! Còn m.á.u để chảy!”
“Ngài thế đang ép c.h.ế.t .” Xuân Lệ lúc thể nào nổi. Người Kỳ gia ai cũng như quỷ, khó chơi cực kỳ!
Kỳ Liên Sơn định tiến lên nắm tay nàng, nhưng suy nghĩ mãi vẫn dám, chỉ thấy thật mệt mỏi khi tự giày xéo , liền nhảy trở ghế , “Nhi tức , chúng sớm muộn gì cũng là một nhà, chỉ cần ngươi kiên nhẫn thêm chút nữa, tương lai chúng sẽ sống cùng hạnh phúc, bây giờ mỗi đêm xuống chỉ cần nghĩ đến cảnh cả nhà đoàn tụ, vui đến ngủ .”
Xuân Lệ thầm nghĩ ông đang lo lắng ngủ thì .
“Dù , ôm ngươi là chuyện .”
Xuân Lệ tức giận trợn mắt.
Kỳ Liên Sơn vội vàng giải thích, “Ngươi nghĩ xem, cô nương như ngươi xinh như , bên cạnh ai mà động lòng chứ? Động lòng bằng hành động, ôm ngươi chính là chứng minh.”
Đến lúc thì gì nữa! Đôi vai Xuân Lệ suy sụp, “Lúc ngài khen , cũng sẽ thấy vui , là một cô nương xuất giá, coi như nam nhân chiếm lợi, thật là uất ức.”
“Vì ngươi càng thể , hy sinh , thể để mất! Hơn nữa, Hàm nhi là vị hôn phu mà tương laii ngươi cũng gả, để chạm hai cái cũng .”
Sợ nàng vui, Kỳ Liên Sơn ngừng cố gắng, “Thực , lão gia phu nhân của Lạc gia cũng còn cách nào, nhưng nhà bọn họ còn một đại nhi tử, mà đại nhi tử đó vô cùng xuất sắc, là lang quân như ý của một nửa nữ tử thành Gia Định, nên khi tiểu nhi tử nhà bọn họ đoạn tụ, bọn họ cũng quá lo lắng, giống như bọn , đại ca ngươi tuy bộ dáng tệ, nhưng là lực bất tòng tâm, đó là một chuyện, quan trọng hơn là còn ngươi, nhi tức khiến thương xót, vì , chúng cùng đồng lòng giúp đỡ Hàm nhi. Còn về chuyện hôm nay, đang say rượu , nhi tức và phu quân của còn tính toán những chuyện gì.”