Hôm nay là một ngày nắng , đúng giờ trưa, ánh nắng ấm áp khiến cảm thấy thư thái và dễ chịu.
Hân Hòa mới cùng tiểu nha đầu khỏi rạp hát, xem cảnh một thê tử bỏ rơi đánh kẻ phụ tình, thấy hả giận vô cùng, nếu nàng là nam nhân, cả đời sẽ phụ lòng nữ nhân của ! Những kẻ phụ tình bạc nghĩa, đáng lẽ c.h.ế.t chỗ chôn! Đang định hỏi nhỏ về cảm nhận của Tiểu Dương Đào, ngờ mắt xuất hiện một bóng dáng xanh nhạt giữa đám đông, thật tươi mới và khác biệt.
Cuộc đời, thật sự là chỗ nào gặp .
Nàng tươi tiến lên, chặn Xuân Lệ : “Chúng đúng là duyên phận nhỉ.”
Xuân Lệ nhớ rõ , chằm chằm mặt một lúc, nhớ là cô nương đánh rơi hà bao đây, liền đáp: “Gia Định vẫn quá nhỏ.”
“Ta tên Hân Hòa,” Nàng khoanh tay, hình thẳng tắp mặt nàng, “Có thể mời ngươi ăn một bữa ? Ta bày tỏ một chút lòng cảm tạ.”
Một cô nương xinh hào phóng tự nhiên như thế, thật sự lý do gì để từ chối. nàng và nàng quen, bữa ăn lẽ cũng thú vị. Xuân Lệ mỉm : “Cô nương quá khách sáo , thật sự chỉ là việc thuận tay, đáng nhắc đến.”
Hân Hòa : “Ta mới đến, ai quen , gặp cô nương thật sự vui. Ta ý gì khác, chỉ tìm hiểu về phong tục tập quán của Gia Định nhiều hơn.”
Xuân Lệ chút ngại ngùng, “Vậy thì cô nương thật sự tìm nhầm , cũng mới đến vài ngày.”
Trong lòng Hân Hòa nghi ngờ, lúc lúc để hỏi kỹ, bèn kéo Xuân Lệ bên đường, “Vậy thì chúng càng duyên phận hơn, cùng là tha hương nơi đất khách.”
“Mỗi phùng giai tiết bội tư *!” Tiểu Dương Đào cuối cùng cũng nắm cơ hội, chen giữa hai , .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/le-chi-xuan/chuong-59.html.]
*Mỗi khi tới ngày tiết nhớ bội phần (bài thơ cửu nhật cửu nguyệt nhật ức sơn đông - Vương Duy)
“Cuối cùng cũng thuộc lòng, thưởng!”
“Ha ha.”
Xuân Lệ cảnh tượng mắt, khỏi cảm thấy quen, “Vừa cuộc đối thoại của hai khiến nhớ đến hai quen của .” Ở núi, đại sư ca và nhị sư ca cũng như .
“Vậy thì càng duyên phận hơn!” Hân Hòa nhiều, kéo nàng quán rượu “Thiên Thượng Hữu” bên cạnh.
Kỳ Hàm và Thiên Mạch ở cửa sổ tầng hai của quán trọ cách một con phố, thấy hết tất cả những điều .
Khi còn ở kinh thành, từng gặp Lăng An quận chúa một . Nếu trong lòng, thì phúc phận thật sự thể cầu . Thế gian hiếm mỹ nhân là đúng, nhưng dù cũng hiểu rõ về nàng , hiện tại nàng ý gì với Xuân Lệ.
Sau khi cho chuyện tình đoạn tụ của trở nên nổi tiếng khắp thành, chắc hẳn nàng còn Xuân Lệ ở phía , nhưng liên quan đến sự an nguy của nàng thể thận trọng, vì từng gặp nên lúc tiện xuất hiện, bèn với Thiên Mạch: “Sư ca, phiền bên ngoài canh chừng, nếu gì bất thường thì càng , nếu phát hiện điều gì thích hợp, cũng thể hỗ trợ.”
Thiên Mạch lúc coi như nhà, đương nhiên hiểu và đồng ý, “Ta biểu ca nhà ngươi , về nhà, sư giúp cô nương đó một tay, nên theo thấy, chắc sẽ vấn đề gì.”
“Biểu ca đến tìm ?” Kỳ Hàm khỏi cảm thấy khó tin.
Mỗi bước mỗi xa
Thiên Mạch gật đầu: “Mới rời lâu, đặc biệt đến với , sư thể sẽ vui, nếu trở về tìm , bảo khuyên nhủ một chút. Bây giờ xem , sư chắc chắn nhà ngươi khinh bỉ.”
Kỳ Hàm : “Việc sẽ tự xử lý, xin sư ca yên tâm. Sư ca cũng nỗi khổ, nên giờ vẫn phiền sư ca bên nhé, nàng là thể uống rượu ? Huynh xem, uống hai chén . Ta lo lắng…”