Khi Xuân Lệ tỉnh dậy, đầu nàng vẫn còn đau, mở mắt , đầu tiên thấy Thiên Mạch lưng bên bàn, dường như đang gì đó, thỉnh thoảng lau mắt và hít mũi.
Xuân Lệ xoa thái dương, cố gắng nhớ những gì xảy hôm nay.
Sau khi rời khỏi Kỳ phủ, nàng cô nương tên là Hân Hòa nào đó kéo Thượng Thiên Hữu uống rượu, thì—uống quá say. Giờ nàng đang ở trong quán trọ, nhưng căn phòng là do sư ca đặt riêng cho nàng, bình hoa bên cửa sổ vẫn tỏa hương thơm ngát!
sư ca như ? Xuân Lệ cố gắng dậy, tựa lưng đầu giường, nhẹ nhàng gọi: “Sư ca?”
Thiên Mạch giật , nhưng ngay lập tức, “Muội tỉnh .”
Xuân Lệ nhận thấy giọng chút nghẹn, như thể . “Sư ca, ?”
Thiên Mạch sửng sốt một chút, vội vàng nặn một nụ tươi tắn hơn, đối diện với Xuân Lệ, “Ta , chỉ là nhớ nhà. Ta nhớ sư phụ, cũng nhớ đại sư ca.”
Thiên Mạch vẫy vẫy tờ giấy trong tay, dậy đến bên giường của Xuân Lệ, “Vừa là đang thư cho đại sư ca đây . Ha ha.”
Hắn sẽ rằng lý do khiến nhớ nhà là vì cảnh tượng đó kích thích, rằng Kỳ lão nhị thật sự là một si tình, chăm sóc sư đến mức gì để . Không chỉ tự tay cho nàng uống canh giải rượu, thấy nàng nóng còn bên cạnh nhẹ nhàng quạt gió, sư mơ màng ngủ hai canh giờ, liền cứ đó canh chừng hai canh giờ. Quên là, trong thời gian đó còn dịu dàng âu yếm nắm tay sư , tận tình như , cuối cùng khi sư tỉnh dậy, còn cho với Xuân Lệ, Thiên Mạch nước mắt ngân ngấn gật đầu, lúc quyết định, bất kể gì, chỉ cần là vì hạnh phúc của sư và Kỳ lão nhị, đều sẽ sẵn sàng liều lĩnh!
Xuân Lệ trêu , bĩu môi : “Nhớ sư phụ thì tin, nhưng nhớ đại sư ca, chẳng đây ghét bắt học bài ?”
Thiên Mạch phịch xuống, nghiêm túc : “ cũng thích ăn món nấu nữa. Trước đây quần áo của đều do đại sư ca giặt, giờ tự . Ta cũng thắc mắc, rõ ràng giặt sạch, nhưng hương thơm như đồ của đại sư ca phơi !”
“Thế ,” Xuân Lệ che miệng , “Huynh chắc chắn là đang nghĩ đến đại sư ca, đang nghĩ đến món ăn của chứ? Ha ha… À, thư gì ?”
Mỗi bước mỗi xa
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/le-chi-xuan/chuong-62.html.]
Thiên Mạch sờ sờ gáy, hắc hắc, “Ta cảm thấy dạo kiến thức của tăng lên, luôn vô tình nghĩ nhiều thành ngữ bốn chữ! Nên thư là bốn chữ bốn chữ! Ha ha.” Nói xong, liền dùng hai tay đưa tờ giấy như dâng bảo vật cho Xuân Lệ.
“Chẳng lẽ sư ca là tích lũy lâu ngày mà phát huy?” Xuân Lệ trêu , đồng thời lướt qua nội dung bức thư.
“Đại sư ca của :
Gần đây khỏe ? Sư phụ khỏe ?
Sư , cần lo lắng.
Sư , cần lo lắng.
Kỳ gia , cần lo lắng.
Gia Định , cũng đến ?”
“Ha ha ha—” Xuân Lệ nhịn nửa ngày cuối cùng cũng nhịn , “Quả nhiên là bốn chữ thật, nhị sư ca thật tài giỏi!”
Được khen thưởng, Thiên Mạch chút ngại ngùng, nhanh chóng liếc nàng cúi đầu xuống, “Ha ha, về sẽ cố gắng hơn nữa!”
“Ha ha ha—” Xuân Lệ đến đỏ mặt, đây rõ ràng là khen ngợi…
Nàng hề che giấu sự chế nhạo khiến Thiên Mạch ngay lập tức nhận , giật lấy tờ giấy, nhíu mày trừng Xuân Lệ, “Sao cảm thấy đang chế nhạo ? Sư phúc hậu. Mệt cho còn bụng đưa về.”
“Thôi nữa. À, đúng ,” Xuân Lệ miễn cưỡng ngừng , ngẩng mặt hỏi: “Sau khi say rượu còn ai đến nữa ?”