Ánh mắt Thiên Mạch chút né tránh, cố tình nàng, cứng rắn : “Không ai, chỉ thôi!”
Xuân Lệ cũng vạch trần , chỉ nửa tin nửa ngờ , thắc mắc: “Sao cảm thấy như gặp Kỳ lão nhị nhỉ! Chẳng lẽ mơ thấy ?”
Thiên Mạch bỗng nhiên hứng thú, tiến gần mở to mắt, “Sư mơ thấy thế nào?”
“Muội mơ thấy chuyện với , còn nắm tay nữa! Sau đó hình như còn ôm !”
“Còn ôm hả?” Thiên Mạch lập tức mặt đỏ bừng, cái tên c.h.ế.t tiệt Kỳ lão nhị dám lợi dụng lúc sư say rượu! Tuy cũng là tướng công của nàng, nhưng vẫn thành , coi trọng vấn đề đấy! Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y gấp gáp hỏi: “Hắn còn gì khác nữa ?”
Xuân Lệ đột ngột nghiêm mặt , “Sư ca, nghiêm túc ? Chẳng lẽ thật sự đến?”
“Làm thể!” Thiên Mạch kích động đập mạnh ‘thùng thùng’ n.g.ự.c , suýt chút nữa thì phun máu, đỏ mắt cố gắng nghĩ lý do, “Ta nữ tử mơ thấy nam nhân, tám phần là yêu ! Nếu mơ thấy ôm , đó là chuyện sắp đến, nếu còn những chuyện khác nữa, thì nghĩa là sống bạc đầu giai lão! Tóm , mơ thấy Kỳ lão nhị chính là chuyện !”
“Huynh từ ?” Xuân Lệ buồn .
Thiên Mạch thở hổn hển, “Đại sư ca dạy mà.”
Thôi, tạm thời bỏ qua cho . Xuân Lệ liếc , thấy đang đưa tay lau mồ hôi. Nàng xuống đất, giày , duỗi một cái, “Đại sư ca nhiều thật đấy.”
“ thế, đại sư ca của chúng là xuất sắc vô song, cũng !”
“Bên ngoài trời âm u, tranh thủ khi trời mưa tìm một .” Xuân Lệ xong liền cửa.
Thiên Mạch vội vàng chạy theo, “Muội ? Còn cho rời khỏi Kỳ gia nữa? Có mẫu của Kỳ lão nhị bắt nạt ? Muội cho , sẽ trút giận cho !”
Mỗi bước mỗi xa
“Không ,” Xuân Lệ với , “Là tự , rõ một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Đợi về thì sẽ , thôi. Đừng theo , cẩn thận về với sư phụ là bậy.”
“Vậy chú ý an đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/le-chi-xuan/chuong-63.html.]
“Biết .”
“Về sớm nhé.”
“Được.”
“Ta đợi cùng ăn tối.”
“……” Sư ca từ khi nào nặng nề mẫu tính như ? Xuân Lệ rùng nổi da gà, bước ngoài.
Ban ngày trời còn trong xanh, gần chiều bỗng dưng gió nổi lên, những đám mây đen ùn ùn kéo đến, vẻ sắp mưa.
May mà gần đến nơi cần đến, chỉ cần rẽ hai con phố là tới.
Vừa đặt chân lên cầu Chu Tước, đầu những hạt mưa nhỏ lác đác rơi. Xuân Lệ bên cầu, lặng lẽ những gợn sóng nhỏ hồ Yên Chi, cực kỳ giống với tâm trạng của nàng lúc .
Bao nhiêu vui mừng bấy nhiêu buồn phiền, tan biến giữa mưa bụi Giang Nam.
Hít một thật sâu khí tươi mát của cơn mưa, nàng xoa xoa đôi tay phiếm lạnh, quyết tâm , thẳng tiến đến “Y quán Thanh Phong”.
Không ngờ, gặp Lạc Thanh Phong. Ngay cả tiểu đồ của là Tần Dương cũng , chỉ thấy cánh cửa đóng, chắc hẳn bọn họ sẽ sớm trở về. Xuân Lệ liền mái hiên chờ.
Chẳng bao lâu, mắt một chạy tới.
Xuân Lệ ngẩng đầu lên , đó là một nữ tử. Tựa như nữ tử thanh tú từng gặp qua. nhất thời nhớ cụ thể gặp ở .
Nữ tử nở nụ , giọng điệu thiết như quen từ lâu, “Ngươi đến , mau , mái hiên sẽ ướt áo đó.”
Nàng bước dẫn Xuân Lệ theo, Xuân Lệ mới nhớ , hóa đây chính là cô nương mà Lạc Thanh Phong ôm bên hồ, cũng là “tình địch” mà Kỳ lão nhị đó.
Xuân Lệ theo nàng trong, ngay lập tức một mùi thuốc đông y xộc mũi.
Khanh Tiểu Phù mời nàng , rót , ngoài trời, bên cạnh Xuân Lệ, : “Ở phố đông một bệnh nhân liệt giường, Thanh Phong dẫn Tần Dương xem . Có lẽ sẽ về muộn một chút. Xuân Lệ cô nương ăn cơm tối ?”
Xuân Lệ khỏi , cô nương mặt tên nàng, xem chuyến của uổng phí!