Thiên Mạch suy nghĩ một hồi, với tiểu nha : “Nàng đến tìm , ngươi cần báo với lão gia nữa, sẽ xử lý.” Nói xong, với vẻ mặt nghiêm trọng bước về phía cổng.
Tiểu nha bóng lưng quyết đoán của Thiên Mạch thiếu hiệp, tại chỗ lặng lẽ lau mồ hôi. Hắn gì mà tự tin đến ? Hắn xử lý ư? Hắn sẽ xử lý thế nào? Nghe ý của vẻ như quen cô nương đó? cô nương ở cổng rõ ràng, nàng đến tìm Lục nha đầu. Không hề đề cập đến Thiên Mạch thiếu hiệp— Tiểu nha đang thì tình cờ thấy Kỳ Hàm và Xuân Lệ tới, ánh mắt tiểu nha sáng lên, vội vàng kéo váy chạy tới.
“Nhị thiếu gia, Lục cô nương!” Tiểu nha thở hổn hển giải thích.
Kỳ Hàm giơ tay ngắt lời, mỉm : “Ngươi đừng vội, tiên hãy thở đều . Bọn , ngoài cửa một tên là Hân Hòa gặp, nàng gặp ai?”
Tiểu nha cảm thấy ấm lòng vì nhị thiếu gia quan tâm, vì vóc dàng nàng thấp bé, đành ngẩng đầu Xuân Lệ, “Nàng chỉ định gặp Lục cô nương.”
“Ha ha——” Xuân Lệ lớn, “Nhị sư ca nghĩ rằng cô nương đó đến tìm ?”
Mỗi bước mỗi xa
Tiểu nha gật đầu thật mạnh, mặt biểu hiện rối rắm và đau khổ, “Thiếu hiệp cô nương đó chuẩn bỏ qua cho thiếu hiệp, còn cần nô tì bẩm báo, để thiếu hiệp tự xử lý.”
Hán tử ngốc nghếch tự đa tình , một lúc thấy hổ thì chịu ngừng. Xuân Lệ càng vui hơn.
Kỳ Hàm mặt biểu cảm, liếc Xuân Lệ, “Có vẻ như những ngày ở nhà, bỏ lỡ ít chuyện nhỉ.”
Giọng điệu , chua quá xá! Xuân Lệ ngẩng cằm, đắc ý : “Thì cũng chỉ thể trách , ai bảo cứ lang thang bên ngoài vui đến quên cả trời đất chịu về!”
Nhị thiếu gia châm chọc. Tiểu nha bĩu môi, lời Hồ quản gia sai, Lục cô nương thật tài, nhi tử của Kỳ gia đều nàng chế ngự! Nàng vẫn nên lui xuống cho xong, đừng phiền hai bọn họ nữa, nên do dự hỏi Kỳ Hàm, “Nhị thiếu gia, ——”
Kỳ Hàm : “Không cần báo với lão gia nữa, ngươi cũng tốn sức cả buổi sáng , nhanh chóng ăn .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/le-chi-xuan/chuong-81.html.]
“Nhị thiếu gia thật quá!” Tiểu nha cảm động đến rơi nước mắt cúi chạy , thực sự là đói lắm —
Xuân Lệ khoanh tay liếc mắt nhạo một cái, “Hóa nhị thiếu gia cũng quan tâm đến khác nhỉ, là cũng thương hương tiếc ngọc đấy.” Nói xong, nàng nữa, thẳng về phía cổng.
Vóc dáng của Xuân Lệ cao hơn hầu hết các cô nương, tấm lưng thẳng như tùng, cộng thêm nàng võ công, bước như nước chảy mây trôi, Kỳ Hàm bóng dáng thanh thoát của nàng, thật sự dễ . Nàng thế đang ghen tuông nhỉ? Kỳ Hàm mỉm , cũng theo.
Mặt trời dâng lên từ phía đông, ấm áp đánh thức những chú chim đang ngủ cành cây. Không khí yên tĩnh chút gió, là một ngày trời dễ chịu.
Âm thanh của mái chèo dần vang lên trong dòng nước chảy qua thành, những phụ nhân bên bờ sông cũng bắt đầu mang theo thùng gỗ giặt đồ. Lúc , bên ngoài cổng Kỳ gia, đường nhiều qua . Các cửa hàng bán điểm tâm cũng mở cửa, thỉnh thoảng vang lên tiếng rao hàng nhiệt tình của các tiểu nhị.
Hân Hòa vốn dĩ tỉnh ngủ, thấy bên ngoài quán trọ la hét rằng Kỳ gia hỏa hoạn, nàng mới vội vàng mặc áo xem, gấp gáp đến mức kịp rửa mặt. Bây giờ ngoài cửa đợi mà ngáp ngắn ngáp dài, nàng liền tìm một chỗ cùng Tiểu Dương Đào nghỉ ngơi.
Thiên Mạch chạy đúng lúc thấy nàng và tiểu nha đầu dựa một con sư tử đá nhắm mắt nghỉ ngơi!
Thiên Mạch kinh ngạc! Đang diễn trò gì thế! Đại cô nương, thế thì thể thống gì! Không còn tưởng rằng đây là hai vị thần giữ cửa cơ!
Thiên Mạch nhắm mắt, nhảy xuống bậc thang.
Hắn lúc đông thể gọi là quận chúa, nên nhíu mày : “Hân Hòa, ngươi mau dậy. Không ngươi tìm ? Ta đến đây.”
Hân Hòa gọi ồn tỉnh dậy, nhưng những lời thì thấy. Nàng dậy, dụi dụi mắt thấy Thiên Mạch, trong lòng lập tức thất vọng vô cùng, khỏi về phía , “Sư của ngươi ?”
Thiên Mạch nhíu mày, là cái cớ ! Ngươi thể đổi một cái mới ? Thôi, thấy nàng mắt còn ngái ngủ, Thiên Mạch cũng nỡ, vẻ như nàng lo lắng cho an của mà ngủ dậy chạy đến, nghĩ , nhẹ giọng hơn một chút, nếu nàng thích lấy sư cái cớ, chắc hẳn đại cô nương cũng thể hổ, nên vạch trần, “Ta và sư đều , ngươi yên tâm . Mau về quán trọ ngủ bù .”
Tiểu Dương Đào lúc đến đỡ chủ nhân, Hân Hòa vỗ tay Tiểu Dương Đào, thở phào nhẹ nhõm, “Không là , nếu thật với Hân Hòa thế nào nữa, cũng thật mệt .” Nói xong ngáp một cái, “Mắt ngấn lệ” Thiên Mạch : “Thôi, giờ thế nên để nàng thấy, tránh mất ấn tượng đây.”