Thiên Mạch ợ vài cái nghiêm túc: “Sáng nay khi tỉnh dậy suy nghĩ một hồi, cảm thấy một chuyện với các ngươi.”
Kỳ Hàm hỏi: “Chuyện gì ?”
Thiên Mạch : “Tối qua ở cùng với biểu ca của ngươi , nửa đêm đột nhiên rời giường. Ta ngủ nông, thấy động tĩnh thì ngủ , tưởng dậy ngoài nên cũng dậy theo, định cùng cho tiện. Không ngờ, ngoài !”
Xuân Lệ buồn nôn, Thiên Mạch với vẻ mặt đau khổ, “Nhị sư ca, đừng cứ về việc tiện gì đó nữa, ăn xong, ói .”
Thiên Mạch liếc nàng một cái, ánh mắt ghét bỏ, “Sao nhạy cảm thế, ngoài thì là tiểu ? Bị rối, quên mất đang đến . Ta nghĩ — , đến ngoài !”
“Ọe —” Xuân Lệ nhịn mãi mới nuốt cơn buồn nôn đang dâng lên. Nam tử thô lỗ thật là quá đáng ghét —
Kỳ Hàm đưa tay vỗ nhẹ lưng Xuân Lệ, còn đẩy cho nàng một cốc nước, Xuân Lệ kịp lấy, thì Thiên Mạch nhanh chóng uống hết cốc nước, mở to mắt hỏi: “Các ngươi nửa đêm dậy gì ?”
Xuân Lệ im lặng cắn môi, tức giận hỏi: “Làm gì hả? Huynh nhanh lên, đừng thừa nước đục thả câu!”
Thiên Mạch giả vờ bí ẩn : “Đại thiếu gia! Đại ca ngươi! Nửa đêm gặp Đại Lâm tử! Kỳ Hàm, ngươi đừng trách thông minh nhé, cảm thấy thể giải thích một loạt hiện tượng kỳ lạ trong nhà ngươi .”
Kỳ Hàm cũng cảm thấy nghi hoặc, khỏi hứng thú với lời , “Ồ? Sư ca ngại cứ một chút.”
Mỗi bước mỗi xa
Thiên Mạch sờ cằm, vẻ mặt như thể điều gì, “Đại ca ngươi luôn thể sinh con ? Thực như , thích nữ tử, cùng với đại tẩu ngươi chỉ là phu thê danh thực mà thôi, mà thực sự yêu thích là biểu thiếu gia Tạ Quân Thụy!”
Kỳ Hàm thật sự nỡ đả kích , nhưng vẫn : “Không thể nào, biểu ca thích nữ tử.”
Xuân Lệ trợn trắng mắt, “Có một ngày, còn tự tin với , biểu ca thầm yêu nhiều năm .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/le-chi-xuan/chuong-89.html.]
“Gì cơ?” Thiên Mạch kinh ngạc mở to mắt, Kỳ Hàm thể tin , “Tạ Quân Thụy cũng thích ngươi? May mà để mắt tới!”
Xuân Lệ xong suýt nữa thì ngã xuống bàn, “Mặc dù nhị sư ca tuấn phong lưu phóng khoáng, ánh sáng rực rỡ thể che giấu, nhưng ai cũng con mắt tinh tường như thế, những con mắt tinh tường vẫn tự thể với tới .”
“Sư , đang châm chọc , đấy.” Thiên Mạch vui.
Kỳ Hàm cũng gì, nhưng thể kiềm chế cảm xúc, liền hỏi nghiêm túc: “Sư ca còn phát hiện gì khác ?”
Thiên Mạch : “Sau khi hai bọn họ gặp thì bí mật trong phòng, lúc đó chỉ nghĩ bọn họ tư tình, nên hứng thú theo dõi tiếp, về phòng , chỉ là sáng dậy, càng nghĩ càng thấy đúng, nên đến với các ngươi. Vì Tạ Quân Thụy trở về thì bộ dáng thất hồn lạc phách, các ngươi cũng , giờ vẫn luôn bình tĩnh như Thái Sơn, bỗng dưng đổi như thật bình thường.”
“Sư ca phân tích đúng,” Kỳ Hàm gật đầu, “Từ nhỏ đến lớn, đều là và biểu ca xảy xung đột. Đại ca của ít giao tiếp với biểu ca, nên chắc chắn bình thường.” Hai ngày gần đây, phía bên đại ca xảy chuyện, đại ca gần đây chắc chắn chuyện gì đó, nhưng chuyện gì mà thể với ? Mà tìm Tạ Quân Thụy, khác họ ? Có liên quan đến nhà Tạ gia ? Trong lòng quá nhiều nghi vấn, xem từ hôm nay trở việc quan trọng .
Thiên Mạch lúc Kỳ Hàm chắc chắn đang lo lắng, liền hào phóng vỗ ngực, : “Muội phu, nếu gì cần , ngươi cứ việc .”
Xuân Lệ gạt tay Thiên Mạch, “Hai bọn còn thành , gọi như thì lợi cho .”
“Rồi cũng sẽ là một nhà, lợi thì cũng là lợi cho nhà.” Thiên Mạch xong với Kỳ Hàm.
Kỳ Hàm ôm quyền chào , “Nhị sư ca, ngươi như , nếu cô nương nào lấy ngươi, chắc chắn là phúc phận ba đời.”
“Ha ha.” Thiên Mạch nhớ đến Hân Hòa, tự chủ : “Nha đầu đó thật sự phúc, cũng coi như nàng con mắt , hàng!”
Đang chuyện thì ở cửa lớn Tiểu Thúy Tảo chạy .
Nàng phòng, thấy Xuân Lệ, mặt mày nhăn nhó : “Nhị thiếu gia, thiếu hiệp cũng ở đây, cô nương , ở cửa một cô nương tên là Hân Hòa, mang theo nhiều sính lễ là đến cầu !”