Tạ thị cảm thấy, tổ tiên Kỳ gia chắc chắn hưởng phúc.
Những năm qua từ khi bà gả cho Kỳ Liên Sơn, tình hình Kỳ gia ngày càng sa sút, chỉ xuống, ngờ trời mở mắt, Kỳ gia cuối cùng cũng ngày vinh quang!
Địa vị của Lăng An quận chúa ở trong triều Đại Hân thể so với công chúa! Đó là hòn ngọc quý tay hoàng đế, là quý nhân nhận hết muôn nghìn sủng ái! Cũng may Hàm nhi nhà bà chút tiếng tăm, chiến trường nhiều lập công, tuổi trẻ trở thành rường cột nước nhà, trở thành hùng trong lòng nhiều thiếu nữ. Chính vì , quận chúa cuối cùng thể kiềm chế, tự mang sính lễ đến cửa cầu !
Đây là đầu tiên từ khi Hân triều khai quốc đến nay, mở một kỷ nguyên mới!!
Người chủ động cầu hôn là nữ, hơn nữa nữ còn là quận chúa của phủ Tuyên Vương!
Kỳ gia đang chuẩn trở thành hoàng quốc thích đây!
Mỗi bước mỗi xa
Nụ mặt Tạ thị thể che giấu, bà vung khăn tay những hạ nhân hối hả mang sính lễ sân, vui đến mức dám chớp mắt. Những món đồ lấp lánh, đủ kiểu dáng, bà là thấy việc đời, chỉ vì những thứ là của Lăng An quận chúa, cho dù quận chúa tay bước cửa Kỳ gia, cũng là phúc phận ba đời ! Chắc chắn vì gia đình bà việc thiện mà lọt mắt xanh của ông trời, vì lão gia nhà bà từ đến nay việc thiện, những năm qua Kỳ gia báo ứng là may mắn. Vẫn nhờ đến đứa trẻ đó phúc, khó trách , “đại nạn c.h.ế.t ắt phúc cuối đời”, hôm đó bà chỉ nghĩ đứa trẻ là quý nhân của , ngờ trở thành cứu tinh của Kỳ gia!
Chắc chắn là đang mơ! Bà nhanh chóng đến bên Kỳ Liên Sơn, véo một cái thịt cánh tay ông, khiến Kỳ Liên Sơn kêu lên, “Bà gì ?”
Tạ thị khoác tay lên cánh tay ông, khẽ : “Ta kiểm tra xem đây là mơ , lão gia, ông cũng đừng căng thẳng quá, vui thì cứ , giữ mặt lạnh thì mệt lắm.”
Kỳ Liên Sơn nụ như hoa của phu nhân, vỗ nhẹ lên mu bàn tay bà, vẻ mặt nghiêm túc, “Không vì , luôn thể vui lên, hiểu trong lòng cứ cảm thấy thoải mái.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/le-chi-xuan/chuong-90.html.]
Tạ thị : “Ta ông đang suy nghĩ về nha đầu đó, chắc chắn quận chúa , cô nương cũng sẽ tự khó mà lui, ông thử nghĩ xem, trong Đại Hân ai dám đoạt phu quân với quận chúa chứ, lão gia đừng suy nghĩ nhiều quá. Mỗi phận của , nàng tự tìm phúc của , thể còn tìm gia đình khác hơn nữa.”
Kỳ Liên Sơn với vẻ mặt phức tạp, chỉ : “Phu nhân, bà hiểu, sư phụ của nàng là ân nhân cứu mạng , để báo ơn, cho ông đứa nhi tử cũng , huống chi là chỉ để nhi tử nữ tế mà thôi.”
Tạ thị đối với điều mấy coi trọng, “Điều đó chỉ chứng tỏ lão gia phúc lớn mạng lớn, với ông quan hệ gì lớn .”
“Bà… aiz.” Kỳ Liên Sơn về phía quận chúa đang chậm rãi bước cửa, cuối cùng thêm với Tạ thị câu nào.
Tạ thị kéo tay ông, “Quận chúa đến , chúng đón tiếp khách thôi.”
“…… Bà chú ý một chút đến cách dùng từ .”
Tạ thị nhanh chóng đến gần Hân Hòa, cúi hành lễ, giọng điệu cao vút đầy niềm vui, “Quận chúa ghé thăm hàn xá, là phúc phận tám đời của Kỳ gia! Dân phụ xin kính chào!”
Kỳ Liên Sơn cũng cúi đầu ôm quyền, “Thảo dân là Kỳ Liên Sơn, gặp qua Lăng An quận chúa.”
“Miễn lễ, cần khách sáo.” Hân Hòa ngước mắt quanh một lượt, thấy gặp, với phu thê Kỳ Liên Sơn: “Hôm nay đến đường đột, mong lão gia và phu nhân đừng trách.”
Kỳ Liên Sơn vội vàng tránh sang một bên, mời quận chúa trong, “Quận chúa đến thăm, thật là vinh quang cho kẻ hèn . Quả thật là việc trọng đại của Kỳ gia, Quận chúa mời .”