Cú chuyển biến quá đột ngột, trong đầu Tạ thị ong lên một tiếng, phịch xuống ghế như một đống bùn, vẫn cam lòng hỏi: “ nàng chỉ là một nha thôi, xứng với bối lặc gia của phủ Tuyên Vương?”
Hân Hòa lắc đầu phủ nhận, “Lời của ngài sai , với ngài thì nàng thể chỉ là một nha , nhưng với phủ Tuyên Vương của bọn mà , nàng là quý nhân! Bọn còn cảm tạ nàng nữa kìa! Ca ca của cảm thấy báo đáp thành ý, chỉ thể dùng để báo đáp! Ha ha!”
Lời khiến nhiều mặt đều , ngay cả lão Hồ cũng suýt bật , nhưng Tạ thị lúc thì cũng — Xuân Lệ đứa nha đầu c.h.ế.t tiệt , thể như ! Thật sự đúng là một lời thành sấm!! Thật sự tức c.h.ế.t !
Bà Xuân Lệ với ánh mắt như đ.â.m thủng nàng, chỉ đẩy nàng xuống âm tào địa phủ cho xong!
Xuân Lệ khi thụ sủng nhược kinh thì dần bình tĩnh , đến việc nàng trở thành ân nhân của phủ Tuyên Vương, chỉ riêng chuyện cầu hôn đối với nàng là điều tưởng, Hân Hòa như , chắc chắn nàng là ở núi Sùng Minh, việc cầu hôn của bối lặc gia càng thêm kỳ quái, dù lý do, nàng cũng thể đồng ý. Nàng , với quận chúa: “Cảm tạ ý của ngài, nhưng ngài vẫn nên về .”
Câu trả lời khiến Hân Hòa bất ngờ, nàng tiến gần hơn một bước, “Tại ? Ca ca của tuấn tú lịch sự, hợp với cô nương. Hơn nữa, cô nương đừng cảm thấy đường đột, từ nửa tháng chân núi Khung Côn ở phía tây ngoại ô, ca ca của đối với cô nương yêu ngay từ cái đầu tiên. Nếu cô nương yên tâm về nhân phẩm và ngoại hình của ca ca, dám ở chỗ đảm bảo với cô nương, còn hơn , tính tình cũng dịu dàng hơn, học vấn hơn bao nhiêu —”
Xuân Lệ ngắt lời: “ trong lòng . Vì , vẫn cảm tạ quận chúa và bối lặc gia ý , chỉ thể coi như , thể chấp nhận .”
“Phu nhân! Phu nhân!” Linh Lung bỗng nhiên kêu lên hai tiếng, thì thấy Tạ thị ngất xỉu vì tức giận. Bà vốn sức khỏe yếu, giờ Xuân Lệ tức đến mức thở nổi. Sau tiếng kêu của Linh Lung, ngay lập tức nhiều vội vàng chạy tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/le-chi-xuan/chuong-95.html.]
“Nhanh gọi Lạc thần y!” Kỳ Liên Sơn kêu lớn!
Lão Hồ vội vàng đáp ứng chạy cửa tìm Lạc Thanh Phong.
Trong đại viện của Kỳ gia bỗng chốc rối loạn, rõ ràng còn thích hợp để tiếp tục bàn chuyện hôn sự, Hân Hòa im lặng một lúc, thở dài bất đắc dĩ, “Có vẻ như hôm nay đến đúng lúc. Không , khi chân của ca ca khỏi , sẽ tự đến, đến lúc đó cô nương ngại thể cho một cơ hội nữa. Bọn cũng là những cường thủ hào đạo đạo lý, chỉ là lòng yêu cái ai cũng , ca của chắc chắn sẽ dễ dàng từ bỏ. Nếu , mạo với cô nương, cũng xin cô nương. Xuân Lệ cô nương, bọn về đây.”
Mỗi bước mỗi xa
Hân Hòa lệnh cho mang theo sính lễ, từ đầu đến cuối Kỳ Hàm lấy một .
Tạ Quân Thụy thấy lòng chút lo lắng, thể lên thuyền của quận chúa, biểu sẽ qua sông như thế nào? Liếc mắt về phía đại thiếu gia Kỳ Lâm thờ ơ một bên xem náo nhiệt, trông vẻ hiền lành gì đáng ngờ, tại tiết lộ bí mật lớn như cho ? Tạ Quân Thụy đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Sau khi Lạc Thanh Phong đến, Tạ thị nhanh chóng tỉnh . Kỳ Liên Sơn thê tử , liền rời khỏi đám đông.
Xuân Lệ chặn ông , : “Ta cảm thấy nếu ở trong phủ nữa, phu nhân thể ngất xỉu mất. Vì , để tạo thêm nghiệp, nghĩ nên về quán trọ.”
Kỳ Liên Sơn lúc trong lòng rối bời, nàng cũng vui, “Vậy nhi tức định tiếp tục bảo vệ bọn nữa ?”
“Nhi tử của ngài về ? Có đại tướng quân trấn trạch, ai dám tự tìm đường c.h.ế.t chứ? Vì , để nghĩ cho sức khỏe của phu nhân,” Xuân Lệ tinh quái, “Ta chuẩn lĩnh tiền công ! Ta và sư ca, hai phần! Nhanh lên nào!”