Cô giật , đôi mắt to tròn ướt đẫm Hoàng Trung,đúng , hôm qua trong quán cô gây một trận với Việt Long và cô ả thư ký của thật, nhưng chuyện tại đàn ông cơ chứ? Hay là... mà chắc là do Việt Long kể . Dù thì họ cũng là nhà cơ mà?
" Là kể với ?thì cơ chứ? Anh định mặt giúp ? Nói cho chuyện liên quan gì nhé?
Hoàng Trung con gái mặt, tự dưng lồng n.g.ự.c đập mạnh điên cuồng, nhất là cực kỳ cuốn sâu và đôi mắt đen huyền to tròn , gương mặt nhỏ bé mong manh như thiên thần, nhưng mang một nỗi u buồn chất chứa? Anh chẳng đang nghĩ gì nữa, càng lúc chị dứt thế ...Nhanh chóng Hoàng Trung khẽ lắc đầu nhếch môi cô nửa miệng
"Chuyện của chị và quan tâm cho lắm nên chị cũng cần bận tâm. Chỉ là mới bước , thấy chị đây nên tiện hỏi thăm thế thôi. Nếu chị trả lời thì thôi ?
"Ừ...Cảm ơn , ?
Nói Tú Vi liền cố gượng dậy , cô nghĩ dù thì cũng nên yếu đuối mặt nhà của Việt Long nên cô liền nhanh chân sanh toilet nữ mà rửa mặt cho tỉnh táo, cô dù là họ hàng thiết nhưng chắc chắn Hoàng Trung tính tình sẽ khốn nạn như Long , nhưng dù thì cô cẩn thận vẫn hơn, với cô nghĩ cũng nên dây gia đình họ nữa.
...Hoàng Trung im đó cô vội vàng né tránh ,đáy mắt thâm sâu khó lường của vô tình ánh lên những tia cực kỳ phức tạp. Nhanh chóng đó cũng rời …
...Sau khi rửa mặt cho tỉnh táo, Tú Vi trở phòng, nhỏ với Trâm Anh chuyện cô bệnh nặng, cô định sẽ xong, để Trâm ở chơi với bạn và cô về nhưng ngờ khi tin cô , Trâm Anh liền nhanh chóng với cô rằng Trâm sẽ sang bệnh viện với cô, vì giờ khuya cô một Trâm chẳng an tâm…
Thế là cô với Trâm rời , ban đầu bạn trai Trâm Anh ý định đưa hai cô về, nhưng thấy còn khá đông, là chủ tiệc mà về thì coi thế nên cô và Trâm từ chối khéo mới rời .
Chạy sang bệnh viện cũng kịp xe cấp cứu chạy lên, họ mở cửa xe cô đó, dây nhợ máy móc lồng thồng,cô mà xót hết ruột gan, để cô kịp nắm lấy tay , y bác sĩ theo xe nhanh chóng đẩy cô luôn phòng cấp cứu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/le-phi-cho-tinh-yeu/chuong-18.html.]
Cô im đó, mắt hướng về phòng cấp cứu, tựa lưng tường để cho bản gục ngã, cạnh bên Trâm Anh nắm lấy tay cô, vẻ mặt cô cũng khỏi lo lắng cho bạn
"Vi đừng buồn nhiều nha , cố gắng lên bác gái sẽ mà?
Nghe bạn an ủi, Tú Vi càng tủi hơn nhưng lúc cô chỉ còn mỗi cô, cô phép gục ngã nên cô nhưng cổ họng cứ nghẹn đắng chẳng thành lời.
Phía ông chú ba đang xách cái túi to , thấy chú Tú Vi liền vội gượng chạy đến hỏi chú
" Chú ba ơi tình hình cháu lắm hả chú?
Chú ba với gương mặt mệt mỏi, trán lấm tấm mồ hôi, ướt cả một mảng cái áo sơ mi ngả màu. Chú đưa tay lên lau ngang mặt , thở
"Ừ ở bác sĩ bảo con viêm phổi nặng lắm, còn cả tràn dịch màng phổi nữa đó mà chú quên , nên bà thở .Mà cái bà liều lắm, mãi chẳng , bảo bệnh thì bớt việc mà cứ bướng.
" Dạ con cảm ơn chú ba nhiều, nếu chú giờ con nữa… mà giờ khuya về , con gửi tiền chú ba qua khách sạn bên cạnh ngủ tạm mai con kêu em cho chú ba về nha.
"Thôi chú dân dã quen tý hành lang là ngủ chứ gì, bày đặt ngủ khách sạn gì cho tốn kém mà tao thì quen. Thôi để dành tiền, lo cho bây .
" Dạ con cảm ơn chú?