3 năm …
Đồng lúa thẳng cánh cò bay, hương mùi lúa non cứ bay xộc mũi khiến cho Tú Vi cảm thấy cực kỳ dễ chịu, đưa cánh tay lên kéo cái nón lá khỏi đầu cô quạt mấy gió mặt cho mát, hôm nay trời nóng, nắng gay gắt đến mức tét cả cái đầu, cũng trưa cô định về nhưng thấy thửa ruộng vẫn còn cỏ dang dỡ nên định nán thêm tý cố nhổ cho hết xong về nhà luôn, đang loay hoay khom lưng đưa tay xuống bùn nhổ bụi cỏ thì cô giật khi tiếng của một ai đó đang gọi
" Cô ơi cho hỏi đường về xóm làng chài cô?
Tú Vi lạ hỏi đường liền vội nhổ luôn cây cỏ quăng bỏ lên bờ,xóm làng chài chẳng cũng gần nhà cô đây ? Ở đây ai mần ruộng thì họ nghề đánh bắt cá,vì chỗ cô ở bao bọc quanh là biển lớn mà,nên ghe kiếm cá nhanh tiền lắm,bởi hỏi đến là cô nhiệt tình nhưng lúc cô ngước lên định trả lời thì tầm mắt liền khựng , cô lụt trí nhớ, mãi một lúc mới nhẻo miệng thật tươi đáp
"Anh là Hoàng Trung đúng hôn?
Chàng trai trẻ mặc chiếc áo sơ mi trắng ướt đẫm mồ hôi nhưng gương mặt vẫn chẳng lộ một chút gì là mệt mỏi, vai mang chiếc balo to đùng,đôi mày rậm chau im lặng cô khó hiểu, còn cô cô nhận cho , bởi Hoàng Trung một sức hút đặc biệt và khác lắm,dù đến chăng nữa vẻ trai và nhất sự lạnh lùng toát từ lẫn .
Nhận Hoàng Trung , Tú Vi liền bước vội lên bờ, cũng gần xa, cách đủ với Hoàng Trung đó lên tiếng tiếp
" là Tú Vi đây?Nhớ ?
Trái ngược với sự nhiệt tình của Tú Vi thì Hoàng Trung cực kỳ kiệm lời, ánh mắt thờ ơ lắc đầu cô đáp
"Không nhớ...
"Không nhớ?
" Không......nhớ? Não vấn đề gì ?
"Cô gì thế, bộ cô quen ?Con gái con lứa gì mà thấy trai là lân la cà la sáp ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/le-phi-cho-tinh-yeu/chuong-29.html.]
" Anh?
Gương mặt Tú Vi bỗng trở nên vô cùng khó coi,cả cô như chập điện nên tức thời cứng đơ còn chút quê nữa,đôi chân cô vô thức thụt lùi cách mấy bước, cô thẳng Hoàng Trung ,kinh ngạc đến mức vài giây mới thu tầm mắt khi thấy chẳng chút gì là tỏ quen với cô cả, nên cô liền đưa tay vẫy vẫy mặt một nữa mới gặng hỏi
"Anh gì ? tin mất trí nhớ thật nha.
Hoàng Trung tỏ thái độ khó chịu mặt, gạt phắt cánh tay của Tú Vi và
" Cô gì thế, với cô quen , nên giữ tự trọng chút ?
Lời đó cho đại não của Tú Vi phân liệt tạm thời, nén cơn giận đang bốc hỏa trong ,cô thật kỹ, đúng là gương mặt của Hoàng Trung mà? Để chứng minh Tú Vi liền hỏi
"Anh tên gì?
" Hoàng Trung?
"Đó thấy nhận là đấy, giả vờ nhớ , là sợ phiền , cho và Long li dị , ở đây là quê , bao giờ bén mảng đến chỗ khỉ ho cò gáy nào nữa .
" Khùng?
Trả lời xong Hoàng Trung sải bước thẳng như chẳng quan tâm đến con gái mặt, còn Tú Vi thấy cách chuyện đó liền trở nên ngớ đơ tập cô đó suy nghĩ,chẳng Hoàng Trung là đang giả vờ, trong mấy năm qua chuyện gì xảy đến với .
Hoàng Trung bước con đường ruộng nhỏ hẹp, mùi hương lúa đang ngậm sữa thơm dịu nhẹ khiến cho lòng cứ ngây ngất, tự dưng trong đầu vô thức nghĩ về con gái lúc nãy, tại cô , thì chẳng cô là ai? Tên gì? Chỉ là khi đối diện trái tim cứ đập mấy nhịp loạn xạ cả lên.
Cầm tờ danh trong tay, địa chỉ, lên tấm biển ngay một chân cầu bắt qua sông lớn với hàng chữ in thật lớn"CẦU LÀNG CHÀI"