Ở cửa Tân Uyển, truyền đến tiếng kêu của Tề Thiên Lỗi. Tinh thần nàng rung lên,  thấy trượng phu cùng Lưu Nhược Khiêm mỗi  cầm hai thùng mơ, lập tức nhấc váy lên chạy tới như bay!
Không , Kha Thế Chiêu   động   nàng!
Xe ngựa chạy hai ngày,  đến địa bàn núi Đới Vân. Ở khu vực phía nam Giang Nam, ven đường   phong vị của Trạch Quốc vùng sông nước,  dễ dàng  thể  thấy hồ nước suối nuôi hoa sen, đủ loại kiểu dáng đều , vì sự nghiệp hạt sen và củ ấu. Thiếu nữ Ngô Nông   ngoài  việc dịu dàng  ,   thoải mái. Thời tiết mùa xuân,  vặn là thời gian  để ngắm cảnh!
Hai nam tử    hưởng thụ, nhưng   cho      bộ dáng chơi bời lêu lổng.
Ngọc Hồ cùng bọn họ thuê phòng đặt chân ở khách điếm trung tâm chợ  chân núi,  nghỉ ngơi liền tới quán   uống . Nhìn bọn họ đánh cờ, xem  là tính toán hao tổn cả buổi chiều! Từ  lầu  , một bên là dãy núi, một bên là hồ nước trồng đầy hoa sen, cảnh quan  thoải mái. Từ xa   thể    đỉnh núi  một tầng mây màu vàng bao phủ, theo ánh mặt trời chiếu rọi, thỉnh thoảng lóe lên từng chùm ánh sáng,  lên đỉnh núi nhất định sẽ  cảm giác thuận gió trở về, giống như thành thần tiên.
Nàng  nghĩ tới giọng điệu chua chát đáng ghét của Kha Thế Chiêu  khi  ám chỉ trượng phu của nàng cùng Lưu Nhược Khiêm “ vô cùng”. Trong mắt nàng, nam nhân  tình bạn giữa nam nhân, cho dù cưới thê cũng  nên  bất kỳ biến hóa nào. Nàng    ngang ngược vô tri, Tề Thiên Lỗi đối  với nàng nàng cũng    , cần gì  nghi thần nghi quỷ?  thật  tên   ý đồ bất lương, nhất định  phá hư tình cảm phu thê của bọn họ, nàng hiểu  rõ. Một tên cặn bã!
Đang nhàm chán  duỗi  thì  lầu truyền đến một trận xôn xao,   là chuyện gì xảy . Nơi nàng đối mặt là phong cảnh cửa ,  đối diện với đầu phố, cho nên   thấy  nhân vật lớn nào đến đây  .
Mới  đầu, chợt  thấy một tiếng nữ tử nhẹ nhàng dứt khoát: “Hai vị đại gia của ,  tới địa bàn của  ở huyện Đới Vân, dám nghênh ngang chờ  đến bái kiến! Hứ! Còn đánh cờ nữa! Thật là hăng hái!”
Đó là một nữ tử diễm lệ ăn mặc thiếu phụ, một loại nữ nhân  đến mức sẽ  cho    thấy liền chảy nước miếng . Lông mày lá liễu cong cong,  mặt trái xoan trắng nõn trong trắng lộ hồng, giống như   mài  từ ngọc! Ngũ quan tinh xảo mà tươi  chói mắt, dáng  bao bọc  bộ đồ đen  càng  thể  gì,   liền  là loại nhân vật lợi hại khéo léo, bề ngoài điêu luyện  thể so sánh cùng lão thái quân!
Mà đối tượng mỹ nhân diễm lệ mở miệng chính là bọn họ, bởi vì lầu hai  Tề Thiên Lỗi bao hết,  cho    lên ầm ĩ.
Lưu Nhược Khiêm  lên chắp tay mà .
Ynehni Ruan
“Vốn là hai   chúng  lên quý phủ thỉnh an, thế nhưng  Thư đại nương tất nhiên  ở trong phủ, chi bằng ở đây chờ đại giá.”
Mắt hạnh đen trắng của Thư đại nương rõ ràng liếc  một cái, linh hoạt chuyển tới   Lý Ngọc Hồ! Nàng khẽ hô lên: “Thiên kim nhà nào? Cô nương thật xinh .”
Tề Thiên Lỗi kéo Ngọc Hồ  trong lòng.
“Đây là tức phụ nhân của ,  còn là cô nương nữa! Đến đây, Ngọc Hồ, đây là Thư đại nương, tên khuê phòng là Liễm Hồng. Liễm Hồng, đây là Ngọc Hồ.”
“Thì  chúng  là cùng một nhà! Khi còn bé tập chữ,  thể vì tên của  mà từ bỏ  sách! Chưa từng thấy tên khó  như . Muội cũng gọi  là Thư đại nương  ! Thân là một quả phụ  thích hợp  khuê danh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/len-nham-kieu-hoa-duoc-chong-nhu-y-ytgj/chuong-16.html.]
Thư đại nương là một nữ nhân sảng khoái, hai ba câu coi như Ngọc Hồ là  một nhà, gọi rượu và thức ăn từ  lầu bưng tới, lập tức nhận lấy một túi lớn vật phẩm từ trong tay  hầu, mở  mới  là từng quyển sổ sách.
Một nữ nhân xinh  như , cũng hình như  lớn hơn Ngọc Hồ mấy tuổi,  là quả phụ? Ngọc Hồ sững sờ  kỹ nàng, thật đáng tiếc a! Còn trẻ như     trượng phu, cho nên mới mặc đồ đen, hơn nữa  trang điểm ?  trời sinh lệ chất vốn  cần mượn son phấn để thể hiện, xinh  là  che giấu . Mà cả  nàng phát  khí thế cường hãn,      uy vọng, tất nhiên là nữ nhân  ăn  thành công.
“Đến đây! Những sổ sách   phê xong, hôm nay ai cũng đừng nghĩ !” Thư đại nương  gọi  chuẩn  giấy bút, mở sổ sách , báo cáo tình hình kinh doanh cùng hai nam tử.
Lưu Nhược Khiêm thở dài: “Ông trời ơi! Chúng   mới đến nơi, ngay cả cơm cũng  kịp ăn một bữa.”
“Ta  bảo  chuẩn  thịt cá, lát nữa  ăn  uống, sẽ  chậm trễ hai vị khách quý.” Thư đại nương   d.a.o động.
Tề Thiên Lỗi tương đối nhận mệnh, cầm lấy bút, bắt đầu lật sổ sách. Ngọc Hồ  bình tĩnh , đầy bụng nghi hoặc tính toán đêm nay một  đối mặt trượng phu thì hỏi . Lấy một túi mật mơ trong tay áo  ăn,  đó hai nam nhân cũng cướp lấy.
“Hả?” Ngọc Hồ xem xét sổ sách hiệu buôn ghi  trương mục.
“Làm  ?” Tề Thiên Lỗi ngẩng đầu hỏi nàng.
“Ta nhớ rõ, là ‘Hồng Đồ’ đúng ?” Gần đây học   ít chữ, mà tên mấy hiệu buôn lớn nổi tiếng ở Tuyền Châu thì  càng nhớ rõ. Cái hiệu buôn “Hồng Đồ”  chẳng  Thiên Lỗi từng nhắc qua, là một hiệu buôn mới nổi lên trong mấy năm gần đây ?
Khó  thể ngăn cản, dần dần  thể cùng Tề gia phân cao thấp.
Tề Thiên Lỗi tán thưởng khẽ hôn mu bàn tay nàng,  sờ sờ mặt nàng.
“ . Thư đại nương là bà chủ của Hồng Đồ.”
Nàng lấy  kinh hãi,  hiểu lắm tình huống  mắt.
Mà Thư đại nương  một tiếng.
“ ! Nâng ông chủ lên bàn.”
Ngọc Hồ đột nhiên  chút hiểu rõ!  tâm tư càng loạn, nếu như nàng đoán  sai, Thiên Lỗi cùng Lưu Nhược Khiêm cũng  thể là ông chủ của “Hồng Đồ”! Điều  đại biểu cho tình huống gì đây? Thiên Lỗi đang chơi trò gì ?