Ở huyện Đới Vân, Tề Thiên Lỗi khỏe mạnh  tự do! Cho dù đại danh Tề gia vang dội khắp Tuyền Châu, tam công tử  rốt cuộc là một nhân vật ru rú trong nhà,  ít  ngoài gặp qua ,   khỏi địa bàn Tề gia huyện Phú Lâm,  liền  hề kiêng kị. Dặn dò Lưu Nhược Khiêm tự  tìm niềm vui chơi, sáng sớm Tề Thiên Lỗi vội vàng đánh thức Ngọc Hồ say rượu, rót nàng uống  giải rượu, kéo nàng  ngoài  dạo.
Một ngày nào đó nàng sẽ trở thành một  nghiện rượu! Ngọc Hồ oán giận trừng mắt  trượng phu,  đang lôi kéo nàng  dạo phố. Mới sáng sớm,  tương đối náo nhiệt! Khắp nơi  tiếng rao hàng của  bán hàng rong, cũng   biểu diễn tạp kĩ bịp bợm,  bán điểm tâm cũng thét to xung quanh, mùi thơm mê . Chẳng qua, cái  đối với Ngọc Hồ mà   chút ngạc nhiên, nàng từ nhỏ đến lớn  đến    nữa! Cảnh tượng  huyện nào chẳng ? Ngược  Tề tam công tử   hứng thú.
“Ta đói !” Nàng dừng chân  một khách điếm sạch sẽ, túm lấy lão công nàng. Không chỉ đói bụng, cũng chán ghét  nhiều cái  chăm chú  mặt nàng. Trước  khi  cô nương còn  thể cảm thấy thu hút sự chú ý của  khác  thú vị, một khi thành thê tử  , những ánh mắt  liền  vẻ chán ghét.
Ynehni Ruan
Tề Thiên Lỗi xoay  nhẹ nhàng gõ chóp mũi nhỏ của nàng.
“Được ,  tiên ăn chút gì lót .”
“Chúng  định   thế?” Đi theo chân   khách điếm, đồng thời hỏi , ánh mắt vô tình lướt qua một bóng hình mảnh mai mặc áo xanh  trong ngõ nhỏ, xa xa   là cô nương tướng mạo ôn nhu, hai mũi tên như sóng thu  hình như nhất định là  bọn họ! Bị nam nhân  còn bình thường một chút,  nữ hài tử  ngược   nàng kinh ngạc! Nơi    nơi sống quen thuộc,    thể thu hút sự chú ý? Ánh mắt  cực kỳ sầu não.
Nữ tử nhu nhược chắc chắn  ưu ái trong xã hội do nam giới dẫn đầu. Bầu  khí triều Đại Đường cởi mở, cho phép nữ tử    phố, gặp gỡ việc đời. Cô nương gia  chút giá trị con  vẫn cần nha đầu  hầu đến ủng hộ rầm rộ tỏ vẻ tôn quý; nữ tử  thể nhẹ nhàng như bay thường thường là do  đỡ, biểu hiện mảnh khảnh khiến  yêu thương. Nữ tử như , bẩm sinh liền kích thích khơi dậy nam nhân  bảo vệ,     ngược  là thứ yếu!
Mà chính nàng, diện mạo  lẽ   trở ngại, sẽ khiến    đầu  nhiều hơn hai , nhưng tư thái  đường quả quyết   thể gọi là thướt tha, dễ  một chút gọi là “ khí gọn gàng”, khó  một chút gọi là “thô tục bất nhã”. Dọc theo đường cái  từ đầu đến đây, đều  thấy trượng phu đỡ thê tử cẩn thận che chở, ngay cả phu thê cùng  buôn bán nhỏ, ở  đường cái rao bán, cũng là thê tử giả bộ nhu nhược, cung kính  ở một bên vất vả. Nữ tử cao to một   đường, cũng sẽ  từng bước nhỏ, sợ   phê bình.  mà,  bộ  tịch trái với thiên tính là  buồn ! Ngọc Hồ  ở vị trí đối diện đầu hẻm,  đánh giá nữ tử , nữ tử  sẽ khiến nàng chú ý là bởi vì cái loại bộ dáng nhu nhược trời sinh  phi thường  cho   đau lòng, ước gì nâng ở lòng bàn tay che chở thật ! Khuôn mặt  rõ lắm, quá xa! Nhìn   tướng mạo  tệ, nhưng   kiều mỵ tuyệt đại như Thư đại nương, cũng kém Đỗ Băng Nhạn tuyệt tục cao nhã. Ai! Đã nhiều ngày ! Băng Nhạn   sống    ? Một nữ hài xinh  như , thích hợp  trượng phu như thế nào?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/len-nham-kieu-hoa-duoc-chong-nhu-y-ytgj/chuong-18.html.]
“Rượu còn  tỉnh ?” Tề Thiên Lỗi dùng ngón tay nâng cằm nàng lên, thấy nàng  hồn,  : “Người kêu đói là nàng, bánh bao lên bàn   thấy nàng động thủ! Đợi lát nữa cưỡi ngựa lên núi Đới Vân  mà nàng đói lả  đấy.”
Ngọc Hồ kinh ngạc.
“Chúng  định lên núi ? Nhiều đỉnh núi như    lên cái nào?” Thể lực của  ? Có lẽ    bệnh, nhưng  là  thư sinh, đừng nửa đường kiệt sức  c.h.ế.t lăn  giữa sườn núi là may lắm ! Hơn nữa…… “Huynh  cưỡi ngựa ?” Ừm……Nhớ  tám trăm năm  lúc  cưỡi ngựa là ở  đường cưới nàng, trái  mỗi bên bố trí bốn đại hán khổng võ hữu lực nâng đỡ, phòng ngừa  ngã ngựa ngã chết. Đường bằng phẳng còn mắc  như , càng đừng  là đường núi gập ghềnh hiểm trở.
Tề Thiên Lỗi chỉ , hai tay vội vàng chuẩn  cơm sáng  nàng, một tay thêm muối  sữa đậu nành  nàng, một tay dùng đũa tách nhẹ miệng bánh bao để  nóng thoát ,    thèm để ý  khác lấy ánh mắt kỳ quái  một đại nam nhân như  phục vụ  nữ nhân.
Ngọc Hồ cũng   để ý, vội la lên: “Không  cưỡi ngựa  cần cậy mạnh, chúng  thuê xe ngựa  lên ! Hay là  chở ! Thiên Lỗi,    hứng thú đối với  quả phụ .” Nam nhân , vĩnh viễn khiến   lo lắng!    đáng giận nhét nàng nửa cái bánh bao!
Không kịp ép Tề Thiên Lỗi đáp ứng nàng, một đạo hương ảnh xanh biếc tiến đến gần,  ở  mặt phu thê bọn họ.
Là vị cô nương đầu hẻm ,  gần ai cũng sẽ cảm thấy tán thưởng vì nàng tỉ mỉ mài  tuyết cơ ngọc da! Tư sắc trung thượng, nhưng đôi mắt dịu dàng  đủ để khiến nam nhân mất hồn. Lúc  cặp mắt to xinh  vô cùng  đang  lão công Ngọc Hồ. Mềm mại kêu một tiếng: “Tề đại ca.”
Tề Thiên Lỗi  dậy  : “A! Không  Tú Ba ? Đã lâu  gặp, hôm nay   rảnh rỗi   ngoài? Đến đây, gặp thê tử của  Ngọc Hồ, gọi nàng là đại tẩu là . Ngọc Hồ,   là Tú Ba, tỷ  kết nghĩa của Thư đại nương.” Lập tức ôm Ngọc Hồ  rõ tình huống  bên , đáng thương trong miệng nàng   nhét nửa cái bánh bao, cái gì cũng   nên lời, đành  lung tung gật đầu, mặt chôn ở trong lòng  cố gắng nuốt. Thật vất vả thuận khí,   trượng phu an bài  ở bên cạnh, mà cô nương áo xanh thì  ở vị trí đối diện Ngọc Hồ.