“Ăn ? Cùng ăn !” Ngọc Hồ  khách khí nhàn rỗi. Tuổi tác của nữ hài  hẳn là chẳng kém nàng là bao, nhưng biểu tình cũng  bối rối, ánh mắt  quá mức đau thương,  kỳ quái.
“Không cần! Cảm ơn “đại tẩu”.”
“Muội tên Tú Ba? Cùng họ với Thư đại tỷ ?” Ngọc Hồ từ  đến nay nhiệt tình  thiết đối với  , nhất là đối với nữ đồng bào mảnh mai.
 nữ hài  cũng  đón nhận tình cảm của nàng,  chút giễu cợt quét mắt  nàng một cái, hình như  nàng vô tri. Một khi ánh mắt chuyển tới   Tề Thiên Lỗi,  biến thành đáng thương tội nghiệp! Khiến cho Ngọc Hồ kinh ngạc  thôi! Tú Ba   khinh thường  chuyện cùng nàng!
“Tề đại ca, hôm qua   đến nơi , vì   tới tìm ? Hai năm qua  đặt chân ở đây nhất định sẽ đến thăm ! Muội  học thuộc kinh thơ chờ  tới hỏi ! Muội   lười biếng,   nghiêm túc.” Giọng  của nàng mềm mại ngọt ngào,  sẽ  cho nam nhân thất hồn.
 Tề Thiên Lỗi   hai mắt phát sắc quang, cũng   cả  mềm nhũn,  chỉ là lấy một loại bộ mặt  trưởng mà đối đãi.
“Muội   thiên phú,  tin tưởng  học thuộc sách  khá, Thư đại nương phi thường khen ngợi , tương lai  chỉ cần  theo nàng, học  sẽ càng nhiều.”
Ynehni Ruan
Tú Ba cắn môi  hồng phấn.
“Huynh  quan tâm đến  nữa ? Huynh   sẽ chăm sóc  mà.”
“Không ai  thể vĩnh viễn chiếu cố một  khác, cha nương ruột cũng  một ngày  để con cái bay xa,  trưởng thành ! Tương lai  tư cách chiếu cố , là vị hôn phu của ,   .”
Chưa từng thấy Tề Thiên Lỗi dùng giọng điệu lãnh đạm như   chuyện với  khác! Ngọc Hồ kinh ngạc   một hồi, cảm thấy hôm nay   thất lễ, lạnh lùng với một nữ hài nhút nhát là   , huống chi nàng  ỷ   như ...... Nếu như đêm qua nàng còn  vài phần thanh tỉnh,   hẳn là Thiên Lỗi mua nữ hài , đặt ở bên Thư đại nương. Như ,  là  trách nhiệm đối với nàng, cho nên nàng  xúc động mở miệng: “ mà nàng còn  xuất giá,   tính toán thả nàng  nơi nương tựa !”
Thiên Lỗi chỉ  cưng chiều với nàng,   một lời. Tiểu thê tử của  xuất  từ phố phường,  tương đối ngây thơ,   rõ   tính toán định chia sẻ trượng phu cùng nàng! Tồn tại nhân tâm đối với nữ nhân khác,   cũng  chắc cảm kích! Ngọc Hồ là  nhạy cảm đối với    , nhưng hết sức  cảnh giác đối với nữ nhân bề ngoài nhu nhược, đây là nhược điểm lớn của nàng.
Quay đầu  với Tú Ba đang rưng rưng  : “Muội trở về ! Phu thê chúng  còn  việc  .” Lập tức gọi tiểu nhị đến tính sổ, vả  bao vài phần rượu và thức ăn  mang .
“Thiên Lỗi ……”
Chỉ thấy Tú Ba hung hăng quét mắt  nàng một cái, che mặt chạy  ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/len-nham-kieu-hoa-duoc-chong-nhu-y-ytgj/chuong-19.html.]
Lời  của Ngọc Hồ nghẹn ở cổ họng, cảm giác    một chuyện ngu xuẩn! Khiến cho hai mặt    ngược    xem thường, nàng đang  cái gì? Ngơ ngác, nàng  bóng lưng Tú Ba thất thần.
“Muội  kiên cường hơn nàng, yên tâm.” Hắn nâng nàng dậy,  : “Tâm tư nữ hài    khi  xuất giá luôn bất định, ngày mai kêu Thư đại nương  nàng tìm kiếm nam nhân  gả  mới .”
“  ……” Nàng thoáng chốc hiểu .
“Nàng sẽ   tìm mấy nữ nhân đến phục tứ  chứ?” Giọng điệu   .
Nàng vội vàng : “Mới  !”
“Vậy thì câm miệng, cái gì cũng đừng .” Ngữ khí nhàn nhạt,  vô cùng uy nghiêm.
Hắn tức giận ? Ngọc Hồ len lén  khuôn mặt tuấn tú  mất  nụ  của , trong lòng thấp thỏm bất an! Hắn nghiêm mặt  dọa ! Nàng sợ tới mức cúi đầu, mặc cho  dắt  ngoài, tất cả lời   bộ hóa thành nước miếng nuốt xuống.
Cũng bởi vì nàng cúi đầu, bởi   thấy  khuôn mặt lén  trộm của trượng phu nàng! Thỉnh thoảng Tề Thiên Lỗi dọa nàng  thú vị, trong lòng nhẹ nhàng nghĩ,  thấy tiểu lão hổ ôn thuần động lòng  là chuyện  cảm giác thành tựu cỡ nào a!
Đáng thương Lý Ngọc Hồ  như cường hãn, chỉ sợ đời  kiếp  đều sẽ  Tề Thiên Lỗi khống chế  ! Người mà nàng cho là yếu đuối, sẽ c.h.ế.t sớm hơn nàng!
Nàng cho rằng  đến nửa khắc Tề Thiên Lỗi sẽ  con ngựa  quăng xuống đất.  đối với chuyện của Tề Thiên Lỗi, nàng   một chuyện nào dự đoán ! Thật thảm hại,  bao giờ!
Kỹ thuật cưỡi ngựa của   tệ, ít nhất qua nửa canh giờ hiện tại, công tử  còn mạnh khỏe dính m.ô.n.g ở  lưng ngựa, lưng cũng thẳng tắp. Xem   thích ứng , hại nàng lo lắng gần chết, theo sát bên cạnh  phòng ngừa vạn nhất. Kết quả, hiện tại    đau nhức là nàng! Kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng  tệ, nhưng   kinh nghiệm leo núi, vòng vo, xương cốt   nàng đều sắp lỏng thành một đống hài cốt. May mắn,   đích đến sắp tới !
Nơi   hôm nay là “Thành Phật Nhai”,  đơn giản chính là vực thẳm. Hắn sẽ    tự sát chứ? Nàng  rõ một chỗ vách đá  cái gì  mắt! Mà vấn đề của nàng chỉ đổi  nụ  của Tề Thiên Lỗi. Bắt đầu từ hôm nay, nàng quyết định ghét nụ  quái dị của , cho dù nụ  khiến   trai  thôi! Thế nhưng quá quỷ dị,  ai sẽ cao hứng cho   xem là ngốc nghếch.
“Đến .” Hắn ghìm  dây cương, nhảy xuống ngựa.
Lúc  bọn họ  tới đỉnh một ngọn núi. Ở núi Đới Vân còn  nhiều đỉnh núi cao hơn, đều  mây trắng vây quanh, nơi  cũng    đặc sắc, trụi lủi, cái gì cũng  , mấy tảng đá lớn mà thôi. Đặc biệt nhất cũng chẳng qua là một khối đá trắng trơn nhẵn cao mấy thước ngang mặt đường mà thôi. Cho nên Ngọc Hồ  chút thất vọng,   thể xưng là “Thành Phật Nhai”? Nơi ?
“Ở đây là  thể thành Phật?”
“Đến đây! Thời gian cũng sắp đến .” Hắn giữ chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, vòng qua tảng đá lớn màu trắng. Phía  tảng đá trắng, ngoài một  đất bằng phẳng rộng chừng vài trượng, chính là vực thẳm. Vực sâu  dù  đến nghìn trượng thì cũng  trăm trượng, rơi xuống chắc chắn sẽ mất mạng, nhưng  thành Phật    là chuyện khác!