“Thê tử chỉ  một,   khi dễ nàng,  khi dễ ai?”
Ngọc Hồ đang  đánh   ,  đột nhiên ngẩn , đám mây đối diện nhanh chóng d.a.o động. Nàng  xuống bên cạnh trượng phu, ngưng thần  khoảnh khắc thần kỳ .
Hình ảnh phu thê bọn họ dần dần hiện lên trong đám mây, ở điểm trung tâm của ánh mặt trời, hình ảnh của họ  bao quanh bởi một vầng hào quang vàng rực rỡ,  đó vạn đạo hào quang từ bên  bọn họ tản  chiếu thẳng  trong mây trắng. Quả thật, cảm giác giống như thành tiên, phóng to gấp ba, bốn , tay áo bồng bềnh! Giống như trong những bức tranh thần tiên, xung quanh các vị thần thường  một vầng hào quang vàng, và giờ đây họ cũng .
“Còn kém   chân đạp  hoa sen !” Nàng khẽ hô.
Cũng chỉ một khắc như , ánh mặt trời chậm rãi dời  một chút góc độ, ảo giác  bộ biến mất! Ngọc Hồ mới phun  tức giận nghẹn thật lâu. Khó trách văn nhân mặc khách các triều đại tới nay vĩnh viễn ngâm vịnh danh sơn thắng cảnh! Cũng thật sự chỉ   sinh trưởng  mảnh non sông   , mới  thể hiểu rõ, cũng mới  tư cách trở thành thi nhân tài tử. Trong nháy mắt, Ngọc Hồ cũng hy vọng  là Tào Thực tài cao hơn ,  thể ở trong bảy bước   một bài thơ,  thể truyền đạt  ý cảnh thần diệu lúc . Nàng nhất định   chữ  sách thật giỏi, cho dù  thành thi nhân, hiểu  xem thơ  khác sáng tạo cũng thỏa mãn!
“Nếu lúc  tiên nhạc bay tới nơi khác, chúng   thể nhảy xuống! Làm một đôi phu thê tuẫn tình vui vẻ.”
Hắn gọi  sự thất thần của nàng.
“Không ! Nhảy xuống   vỡ thành ba trăm sáu mươi mảnh, thật ! Sợ nhất là ngã  c.h.ế.t  còn nửa cái mạng.” Nàng  thực tế,   hiểu   c.h.ế.t nàng đều nhận định là ngu ngốc.
“ nha! Chúng  còn  thả đủ tiểu oa oa .” Hắn lẩm bẩm.
“Tề Thiên Lỗi! Huynh đừng chạy!” Nàng bỗng nhiên  dậy đuổi g.i.ế.c !
Chỉ thấy một phu một thê nhảy lên ngựa, chạy xuống chân núi, âm thanh càng lúc càng xa thì  đỉnh núi thấp của núi Đới Vân tất cả đều là nơi trồng cây “Hồng Đồ”. Buổi chiều họ  thị sát tình hình đốn gỗ, cũng như công tác trồng rừng bảo vệ khí hậu. Chặt bỏ một gốc cây già trăm tuổi,  trồng một trăm cây non để bổ sung,   chiếu cố bảo vệ xói mòn  thượng nguồn. Trước  thường thấy núi lở đất lở, tất cả đều do Lưu Nhược Khiêm và Tề Thiên Lỗi kiên nhẫn điều tra, tìm  nguyên nhân, cho nên bọn họ  coi trọng bảo vệ sườn núi.
Sản phẩm gỗ nổi tiếng nhất Tuyền Châu là quan tài,   tiền ở khắp nơi trong cả nước đều kiên trì đến Tuyền Châu mua gỗ mừng thọ. Cho nên ngành công nghiệp kiếm tiền như , là thị trường chính của thương nhân gỗ.
Nghe  vẻ đáng sợ, nhưng những điều   tạo nên hoạt động thương mại ở Tuyền Châu. Ngoài quan tài , Tề Thiên Lỗi  hứng thú đặc biệt đối với đóng tàu, cho nên  sức đầu tư  ngành đóng tàu. Ba năm  còn  chê , nhưng đơn đặt hàng cuồn cuộn khiến cho ngành công nghiệp tàu thuyền Hồng Đồ kiếm  nhiều lợi nhuận hơn là quan tài! Dù  việc  ăn của Thọ Mộc  bộ  trong tay thái quân Tề gia, hàng hóa các nơi trong cả nước đều  Tề gia lũng đoạn. “Hồng Đồ” thành hoạ lớn trong lòng lão thái quân, bà  đào khách hàng thuyền nghiệp, “Hồng Đồ”  cướp khách hàng của Thọ Mộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/len-nham-kieu-hoa-duoc-chong-nhu-y-ytgj/chuong-21.html.]
Dưới sự giải thích của Thư Liễm Hồng, Ngọc Hồ mới hiểu  hai nhà thương hành  đến mức đỏ mắt đào bới căn cơ mạch m.á.u của đối phương. Bởi vì lão thái quân  “Hồng Đồ” là một nhà  thể khinh thường nhất trong tất cả tân binh, nếu  hiện tại giẫm xuống, tương lai tất sẽ uy h.i.ế.p đến chiêu bài “Tuyền Châu  nhất” của Tề gia.
Buổi tối dùng cơm ở Thư phủ, Thư đại nương  nhắc tới lão thái quân liền  một loại vẻ mặt hận ý. Ngọc Hồ ngây  một chút,  rõ trong đó  chuyện gì. Người như Thư đại nương,  lưng hẳn là cũng  một đoạn chuyện xưa ?!
Bữa cơm , Tú Ba cũng    , hai nam tử  với  hôm nay  nơi nào, ngoại trừ  đắn công tác tuần tra ở ngoài, bọn họ sẽ  quên vui đùa. Mà Thư đại nương   chuyện  ăn, chỉ  chuyện với Ngọc Hồ. Chỉ cần hai nam nhân  đến, chính là ngày nghỉ của nàng,  bộ công việc giao cho ông chủ.
“Phu nhân, tiểu thư tỉnh .” Một phụ nhân trung niên phú thái ôm một tiểu cô nương  tới.
Nữ hài  chừng ba bốn tuổi, cùng mẫu  nàng cũng xinh  vô cùng, mặc áo bông ngắn màu đỏ,   sân liền ôm mẫu   nũng,  chút buồn ngủ mê mang, khuôn mặt nhỏ nhắn  mê .
“Nào, Thiện Thiện, gọi thẩm thẩm .”
“Thẩm thẩm.” Thư Thiện Thiện  sợ  lạ, mở to đôi mắt to tròn,  Ngọc Hồ,  ngọt ngào. Sau đó  phát hiện hai soái ca, vội vàng nhảy xuống đầu gối mẫu , kêu lên: “Lưu thúc thúc, Tề thúc thúc,  lâu  tới!”
Ynehni Ruan
Hai đại nam nhân gặp một tiểu cô nương, đương nhiên chơi đến điên ! Ngay tại chỗ nâng tiểu cô nương  sân chơi đùa!
“Thật là nữ hài xinh ! Nếu như tương lai  sinh,  một nửa   của Thiện Thiện,   thể  sinh mười đứa tám đứa   .” Ngọc Hồ hướng tới , nhưng trong lòng đáng tiếc Thư đại nương tuổi còn trẻ  thủ tiết. Thật đáng tiếc! Một mỹ nhân như hoa như ngọc như !
Thư Liễm Hồng  như  thấu ý niệm của nàng, hớp chén rượu nóng, hướng về những vì   trời thở dài: “Ba năm , Lưu  mua .”
“Hả?” Ngọc Hồ sửng sốt. Hiểu  Thư đại nương  kể chuyện xưa, vội vàng ngưng thần lắng .
“Lúc ,   mang thai tám tháng, nhưng nam nhân  vẫn là đem bán .”
Ngọc Hồ há to miệng! Không! Không giống! Cử chỉ của Thư đại nương  một loại quý khí, cho dù nàng  uống nhiều  to cũng  mất  uy nghi bẩm sinh . Nàng hẳn là tiểu thư sinh  trong gia đình , lớn lên trong cẩm y hoa phục,     hương vị thôn cô! Ngọc Hồ  cô nương sinh  bình dân sẽ  cử chỉ gì. Thư đại nương    thể  bán tới bán lui!
“Tại ?”