“Suỵt! Đừng mở miệng, chúng   xem kịch vui!”
Ba  cẩn thận  đến hậu viện.
Chỉ thấy Thư Liễm Hồng đang cầm chậu hoa đập về phía một gã nam tử cường tráng   là bản sắc chanh chua, hậu viện vốn phù sơ mỹ lệ   đập đến mảnh vỡ đầy đất, vô cùng thê thảm! Bên miệng còn trung khí mười phần sắc thanh mắng to: “Ngươi cho nơi  của  là địa phương nào! Nghĩ đến  nữ nhi mới trở về! Nghĩ đến những chó bệnh  mới trở về! Thiếu tiền mới trở về! Nói! Ngươi vì cái gì trở về?” Lúc  Thư Liễm đơn giản cầm lên một thanh đại đao từng bước từng bước tới gần nam tử cường tráng đưa lưng về phía  .
Nữ nhân cầm đao thật đáng sợ, cho dù là đại mỹ nhân cũng !
“Lần     thiếu tiền... Ta lấy tiền về, năm nay ruộng đất trong trại chẳng những  thu hoạch, cũng bán  tiền, ……” Nam tử dùng thanh âm hùng hậu  thành thật kêu lên: “Nàng đừng lấy đao của  nữa! Nàng sẽ   thương chính !”
“Ta bên    tiền trang,  thu ngân lượng của ngươi, ngươi  xem, ngươi   trở về thăm   ?” Đao của nàng  kề ở  cổ , híp hai mắt, nguy hiểm  quyến rũ hỏi.
“Nàng ── nàng ── nữ nhân  thật   hổ! Hỏi cái   cái gì? Còn , tiền của  là để mua xiêm y và búp bê cho nữ nhi.” Lúc đầu giọng  của nam tử lắp bắp,  đó  đúng lý hợp tình.
“Ngươi dám  thừa nhận,  lập tức c.h.ặ.t đ.ầ.u của ngươi xuống đút cho những con ch.ó ngươi nhặt về  dưỡng bệnh!”
“Người đàn bà chanh chua ! Khinh  quá đáng!” Nam tử giận dữ quát một tiếng, bàn tay to vung xuống, vung Thư Liễm cùng với đại đao  ngoài mười bước,  lúc nàng ngã  ở  ghế đá, đại đao rơi xuống đất. Còn  kịp thét lên, nàng   nam tử to lớn khiêng lên vai, nam tử nổi giận : “Ta là nhớ nàng cũng hai mươi ba tuổi! Nếu  sinh cho  một nhi tử chỉ sợ cũng  sinh  nữa! Cho nên  mới  thể trở về thăm nàng! Nàng đừng tưởng rằng lão tử thật sự nhớ nàng!”
“Thư Đại Hồng! Ngươi đáng g.i.ế.c ngàn đao thả  xuống! Ngươi  xuân thu đại mộng của ngươi! Ta sẽ  nuôi con trai  ngươi! Ngươi    một đống lớn thôn nữ yêu thương nhung nhớ , cần gì  sinh! Đừng tới tìm !”
Thư Đại Hồng đưa tay đánh  m.ô.n.g nàng hai cái.
“Thật sự  tìm nàng, nàng  tức c.h.ế.t mới là lạ! Nếu  thật sự chạm  nha đầu , cần gì  trở về? Quý Liễm Liên, con hổ cái nàng chỉ   chế ngự , chính là quá thích  lời buồn nôn!”
“Ngươi  chết !” Nàng  đá  cắn  đánh!
Hắn  đánh hai cái.
“Nàng  hắt ! Để cho   chê ! Các ngươi   ! Trò  kết thúc !” Thư Đại Hồng hướng về phía chỗ ba  bọn họ ẩn  kêu lên.
Lưu Nhược Khiêm cùng Tề Thiên Lỗi thoải mái  , thoải mái , nhưng thật  Ngọc Hồ  ngốc  ngượng ngùng, cũng thật sự là  dọa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/len-nham-kieu-hoa-duoc-chong-nhu-y-ytgj/chuong-23.html.]
“Thư ,  lâu  gặp! Nghe  sơn trại chừng trăm  năm nay  mùa, tự cung tự cấp  bán lương thực  giá . Chúc mừng.”
Thư Đại Hồng là một nam tử  lông mày rậm mắt sắc, khuôn mặt ngay ngắn một bộ thành thật,  xuất sắc,  mê , xem  giống một nông dân. Chỉ  đôi mắt nghiêm nghị  mới  thể     tu vi võ công cao thâm.
“Dễ bàn! Hôm nay Liễm Hồng  rảnh  chuyện phiếm cùng các ngươi, các ngươi thấy , thật vất vả thuần phục nàng,     để cho nàng sinh nhi tử mới .”
“Thư Đại Hồng! Ngươi tên khốn , thả  xuống!” Quý Liễm Liên mạnh mẽ kêu to, một khuôn mặt xinh   bộ đỏ đến cổ!   ai để ý đến nàng.
Tề Thiên Lỗi chắp tay : “Tốt lắm, hôm nay chúng    du hồ,  quấy rầy nữa! Không  Thư  dự toán chiếm đối tác của chúng  bao lâu?”
“Ngày mai về  các ngươi đến đều  thể ban ngày! Buổi tối   !” Hắn rên rỉ, trở tay đánh nàng một cái, bởi vì hàm răng của nàng đang cố gắng cắn miếng thịt  lưng . “Dù   cũng sẽ ở đến tháng sáu, nếu năm nay nàng  sinh, sẽ già đến  thể sinh……” Hắn  nhíu mày, lúc  thê tử của  ngay cả hai tay cũng dùng tới, nắm lấy hai khối cơ bắp của  giãy giụa! Hắn nhịn  , gầm nhẹ: “Nàng cái xú nữ nhân ! Đừng tưởng rằng   dám đánh nàng liền kiêu ngạo như ! Ta  cho nàng sinh con sinh đến mệt chết!”
Nói xong   khiêng thê tử trở về tiểu lâu Đông Sương bọn họ ở!
Ngọc Hồ ngơ ngác  về phương hướng bọn họ biến mất, thật lâu  lấy   tinh thần.
Ông trời ơi! Đây là một đôi phu thê như thế nào? Như là oán ngẫu,   cảm giác  liên hệ sâu sắc giữa bọn họ. Bọn họ cũng   chân chính thương tổn lẫn ,  yêu biến thành gà chó  yên! Này! Nàng còn tưởng rằng chỉ     một chút khí chất chứ! Có bao nhiêu phu thê đóng cửa  như ?
“Bọn họ vẫn là như   ?”
Tề Thiên Lỗi dắt tay của nàng   ngoài.
“Đây là phương thức bọn  tỏ vẻ ân ái,  thấy những  hầu  đang nhàn nhã uống  ? Cãi  ầm ĩ bốn năm, còn   chuyện như ! Yên tâm, Đại Hồng là  ,  luôn luôn chỉ  mặc cho Liễm Hồng đánh đ.ấ.m mà thôi, nhiều nhất trả đòn đánh m.ô.n.g nàng, nho nhỏ vài cái, chẳng  gì hơn ! Không tin ngày mai nàng đến xem, đầu đầy xanh tím nhất định là Đại Hồng.”
Lưu Nhược Khiêm bổ sung: “Liễm Liên vô cùng yêu , cũng   ủng hộ   việc thiện; chẳng qua, nàng thích lấy tư thế ấm  ồn ào cùng , bởi vì  lúc Đại Hồng quá ngờ nghệch khiến nàng tức giận,    hiểu phong tình.”
Ngọc Hồ lè lưỡi.
“Vị ── Thư Đại Hồng   mà  thể thuận lợi sống đến bây giờ?”
Ynehni Ruan
“Hắn chính là một trong mười cao thủ hàng đầu giang hồ đấy! Ngẫu nhiên để cho   nhiều hơn mấy chỗ vết thương sẽ chỉ  cho Liễm càng ôn nhu đối đãi ;  cũng  ngốc,  g.i.ế.c c.h.ế.t  quá khó khăn! Liễm  lẽ cũng là chắc chắn điểm  mới  thể khiến cho   vết thương khắp nơi.” Nói cách khác, đôi phu thê quái dị bọn họ    là Chu Du Hoàng Cái, một  nguyện đánh, một  nguyện chịu,  ngoài cần gì  lo lắng chuyện  ?