Xét tuổi tác, Sở Trạch lớn hơn  một tuổi, còn là đàn , chuyện   gọi  miệng ?
Không ngờ Sở Trạch  do dự, khẽ mỉm , kéo dài giọng: “Anh~”
Anh  như nuốt  thứ gì ghê tởm, mặt méo xệch: “Mẹ kiếp, giỏi lắm, đúng em rể  của !”
Chuyện coi như kết thúc, họ như  từng  khúc mắc, ngay lập tức  sang nghiên cứu máy nướng thịt.
Mọi  chơi đến đêm khuya mới nghỉ.  vui sướng chạy theo chị dâu về lều định ngủ chung, còn   sang ngủ với Sở Trạch.
   vài bước,    lườm  khó chịu:
“Mày theo  gì? Có bạn trai  còn chen  đây  gì? Vợ tao ngủ với tao,  chỗ khác mau!”
Nói xong  kéo khóa lều đóng , dứt khoát.
Trước   sẽ cãi vài câu, giờ  dám nữa, đành chạy sang lều Sở Trạch.
  căng thẳng, tim đập thình thịch như nai chạy loạn.
Lần  khác  ,   tỉnh táo.
Lẽ   nên uống thêm vài chén với   mới .
 cúi  chui  lều thì  kéo  lòng , mùi rượu nhè nhẹ bao quanh.
Tâm trạng Sở Trạch  , đôi mắt  như chứa cả dải ngân hà, ánh sáng lấp lánh phản chiếu hình .
 vuốt ve đường nét  mặt : “Sao mà vui ?”
Anh  trả lời, bàn tay đặt bên hông  dần di chuyển lên .
Hơi thở  bao trùm, chỗ  chạm như bùng cháy, lòng bàn tay  cũng nóng lên.
Nếu tiếp tục thế  chắc  tiêu đời,  vội bịt miệng, lắp bắp :
“Chúng   ngắm mặt trời mọc ,   bình minh ở đây  .”
Sau một hồi giằng co, bên tai   tiếng thở dài khe khẽ:
“Đi thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/len-yeu-ban-cua-anh-trai/chuong-7-len-yeu-ban-cua-anh-trai.html.]
Khu cắm trại cách điểm ngắm bình minh khá xa.
Chúng   bộ hơn một tiếng mới đến nơi.
Ở đó  đài quan sát rộng, lý tưởng để ngắm bình minh.
Còn khá sớm, mặt trời  mọc, Sở Trạch tìm tảng đá lớn , kéo   lòng, dùng áo khoác quấn .
Lưng  áp chặt n.g.ự.c ,  ấm áp.
Anh nhẹ hôn vành tai : “Em    thích em từ khi nào ?”
 nghiêng đầu  : “Khi nào?”
 luôn nghĩ  chỉ quyết định  thử với  đêm diễn  đám cưới  trai,  ngờ tình cảm  dành sớm hơn thế.
Lúc đó, Sở Trạch và  trai  mới khởi nghiệp, ngày nào cũng  việc đến nửa đêm.
Nhìn họ mệt mỏi,  cố giúp đỡ, thỉnh thoảng nấu đồ ăn khuya hoặc dịch tài liệu,  chuyện nhỏ.
 trong mắt , những điều  quý giá vô cùng.
Một cô gái vốn  nuông chiều nhưng  than vãn, ngày nào cũng vui như mặt trời nhỏ quanh ,   khác bạn gái cũ.
 chột  chạm chóp mũi, thầm nghĩ: “Mình đúng là sắc mê tâm hồn,  mặt  là quên hết mệt mỏi, tìm cớ  gần  suốt thôi.”
Ban đầu,  xem  như em gái, dần dần tâm tư   đổi.
Anh từng  tránh xa  nhưng  , cho đến đêm đám cưới  trai.
Giọng  vang lên  đầu :
“Đêm đó, ngoài việc cứ liên tục hôn , em còn tỏ tình nữa, còn nhớ ?”
Làm   quên , dù say vẫn nhớ rõ  chuyện  .
Anh áp trán  má , đến khi mặt trời đỏ rực nhô lên khỏi chân trời,  dịu dàng thì thầm:
“Khi đó  nghĩ   lừa em về nhà, giờ cuối cùng cũng như ý .”
Thật ,  cũng  như ý nguyện.