“Đường Nguyên Nguyên, em  gì?”
  cuốn hút bởi cúc áo sơ mi , khẽ đạp:
“Chăn em ấm lắm,  thả em vô chăn .”
Anh lạnh lùng bước  phòng, đặt  lên giường. Vừa định ,  kéo  xuống.
“Đường Nguyên Nguyên,”  nghiêm giọng cảnh báo, “Đừng quậy.”
 hôn má , lén luồn tay  tay , nghịch ngợm.
Anh nghiến răng,   thành lời.
Đàn ông  từng trải như  dễ  cám dỗ.
“Này, ...   chủ động hơn chút?”
Bàn tay  giữ chặt eo , nóng bỏng:
“Em còn nhỏ.”
Lại cái cớ đó.
 , lấy điện thoại mở ứng dụng chat, phát đoạn ghi âm từ một  trai:
Giọng trầm ấm: “Em gái, ngoài trời mưa, qua nhà  ? Anh nấu ăn cho.”
Anh ngừng thở, nheo mắt: “Ai thế?”
“Từ chối em vì em còn nhỏ.”
Anh  giận dữ: “Em chơi dữ thật.”
“Anh  chơi với em, em  tìm  khác—A…”
Anh giữ chặt eo, lật  , vỗ nhẹ mông.
Má  đỏ bừng: “Đừng...”
“Đừng? Anh thấy em thích mà.”
Tiếng động phía  khiến   đầu, lập tức   ghìm xuống.
Giọng  vang bên tai:
“Em  chơi ? Anh chơi cùng, em sợ gì?”
“Anh già ,  chơi ?”
Anh  khinh:
“Đường Nguyên Nguyên, quan niệm  già của em sai . Anh  cổ hủ, chỉ sợ dọa em.”
Anh tháo đồng hồ, gỡ kính,  nhẹ nhàng:
“Em  chơi kiểu nào,  chiều tất.”
Bên ngoài, mưa rơi mạnh  cửa sổ.
Lần    mưa rào mà là cơn bão cuồng phong.
Những giọt mưa dồn dập đập khe cửa,  xé toạc  gian.
 vật lộn trong cơn mưa dữ dội.
Vài  bật   kiềm chế .
Anh thì thầm bên tai, giọng tràn chiếm hữu:
“Đường Nguyên Nguyên, em  còn lựa chọn nào khác, chỉ  .”
13
Ngày Đường Nguyên Nguyên kết hôn, Đường Dĩ Thần  giữ  bình tĩnh, đập vỡ bình hoa  khách sạn.
Một nhân viên phục vụ   lẩm bẩm, tâm hồn như  lạc:
“Tên biến thái đó  cưới em gái  ...  đúng là đáng chết... Đáng lẽ  nên đồng ý cho !”
Hứa Vi Vi tát  một cái:
“Bình tĩnh . Anh sắp  bố ,  chín chắn.”
Mối thù giữa Đường Dĩ Thần và Ôn Cảnh Sơ   vì em gái  mang cơm cho  , mà bắt nguồn từ tiết thể dục nhiều năm .
Hơn mười năm , Trường Trung học Số Ba và Trường Thí nghiệm liền kề , chỉ ngăn cách bởi hàng rào cây bụi.
Ngày đó, Đường Dĩ Thần thấy Ôn Cảnh Sơ nhặt chiếc dây buộc tóc rơi xuống đất  cho  túi áo.
Gia đình nhà họ Đường khá giả, dây buộc tóc là quà dì từ nước ngoài cho Đường Nguyên Nguyên.
Đường Dĩ Thần nhận ,  chịu nổi việc  khác để ý em gái, liền đòi .
Ôn Cảnh Sơ chỉ lạnh lùng liếc : “Không thấy.”
Từ đó, trong mắt Đường Dĩ Thần,   là biến thái.
Sau , Ôn Cảnh Sơ thường xuất hiện bên Nguyên Nguyên, khiến Đường Dĩ Thần nghi ngờ   âm mưu, liên tục gây chuyện.
Trong đám cưới,  sự thúc giục của  dẫn chương trình,  gọi Đường Dĩ Thần một tiếng “”.
Anh về nhà, ba ngày  ăn uống gì, gặp ai cũng than: “Kẻ thù lớn nhất nay là em rể.”
Quan hệ Ôn Cảnh Sơ với cha   , dì  cũng  đến  nên đám cưới chủ yếu là  nhà nhà họ Đường.
Anh lo Nguyên Nguyên mệt nên cho cô nghỉ ngơi trong khi   kính rượu.
Người  nhà họ Đường  quý cô, quyết chuốc say .
Khi cô mệt và ngủ gục, các chị đưa cô về phòng khách sạn,  đó  cũng  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/let-lut-yeu-ban-cua-anh-trai/chuong-10-let-lut-yeu-ban-cua-anh-trai.html.]
Trong cơn mơ, Nguyên Nguyên cảm nhận   chạm , cô lật  thấy , giọng mơ màng như mèo con:
“Anh về .”
Ôn Cảnh Sơ nặng mùi rượu,   sàn cách cô một đoạn:
“Ngủ .”
“Anh  ngủ ?”
“Anh ngắm em ngủ.”
Anh thật sự say,  chậm rãi.
Nguyên Nguyên bò dậy, quỳ mép giường để   ngang tầm.
“Tại   ngủ?”
Ánh mắt  dịu dàng:
“Không còn nhiều thời gian. Khi tỉnh,  thứ  về cũ.”
Anh sợ ngủ.
Cơn say khiến   phân biệt  mơ  thật.
“Anh say , Ôn Cảnh Sơ,   mơ .”
Nguyên Nguyên , nhéo má :
“Nếu đau,   mơ.”
“Chưa chắc.”
“Anh  ?”
Anh lặng yên  :
“Vì  mơ nhiều . Dù đau  , tất cả chỉ là giấc mơ.”
Anh vuốt mặt cô, ánh mắt đầy lưu luyến,   rời xa:
“Nguyên Nguyên,     em.”
Đó là lời  chỉ dám  trong mơ.
Trong lòng cô chua xót. Một  từng suýt  cha  hủy hoại, kiên cường vượt qua để  ngày hôm nay  dễ dàng.
Cô nắm tay :
“Giờ    .”
“Ừ.” Anh tựa đầu lên tay cô, “Có , chỉ mong giấc mơ  kết thúc.”
Anh nhíu mày, lộ vẻ lo âu.
Hoá  cơn ác mộng của  là thế.
Nguyên Nguyên suy nghĩ  vỗ vai :
“Ôn Cảnh Sơ!”
“Ừ?”
Anh mở mắt mờ mịt, theo bản năng chạm mặt cô.
Nguyên Nguyên mỉm :
“Chúng  còn  đếm tiền mừng cưới.”
“Tiền mừng cưới?”
Mắt  lóe bối rối.
“, đếm tới sáng luôn, em ở đây,  đừng lo.”
Chỉ khi phá ranh giới giữa mơ và thực, cơn ác mộng mới tan biến.
 
Anh xúc động,  dậy.
Nguyên Nguyên rút phong bì,  đếm từng tờ.
Từ nhỏ đến lớn,  luôn giỏi toán,  mà đêm nay  đếm sai.
Năm nghìn ba trăm cộng tám trăm,  mất một phút tính, kết quả vẫn sai.
Mỗi  sai, cô lấy tiền , bảo  đếm .
Không  bao , ánh sáng ngoài cửa sổ dần ló dạng.
Lần cuối cùng,  đếm đúng, trả lời sáu nghìn một.
Nhìn  tiền, mắt  sáng rõ.
Khoảnh khắc , tia sáng từ ngoài chiếu , thắp sáng đôi mắt .
Rượu  tỉnh.
Giấc mơ tan biến.
Trong mắt  là gương mặt rạng rỡ của vợ mới cưới.
Như luồng sáng rực rỡ chiếu thẳng trái tim .
Giấc mơ  mong đợi bao lâu cuối cùng trở thành hiện thực.
Ôn Cảnh Sơ  cô, :
“Nguyên Nguyên,  hạnh phúc quá.”