Căn phòng bệnh  trở nên yên ắng.
  ngại ngùng.
Ôn Cảnh Sơ liếc   :
“Đi theo .”
“À… …”
Tối nay  trực đêm.
Vừa  phòng,  đóng cửa .
Không gian yên tĩnh khiến  căng thẳng.
Anh mặc áo blouse trắng, tựa  bàn, giọng nhạt nhẽo:
“Lại đây.”
Anh  cao,  ánh đèn lạnh lẽo gương mặt trở nên trắng trẻo và nghiêm nghị.
Áo sơ mi cài cổ chặt, áo blouse che vòng eo thon gọn.
 ngoan ngoãn bước  vùng bóng tối  mặt , cúi đầu cảm nhận ánh  sắc bén xuyên qua gọng kính vàng, rơi xuống đỉnh đầu.
“Đứa bé giữ  ?”
“Hả?”
Anh liếc bụng : “Chỉ để  xem,   em  nhờ  giúp ?”
Mặt  đỏ bừng:
“Không, em chỉ đùa thôi… Em   thai.”
Ôn Cảnh Sơ khẽ nhíu mày:
“Đùa  ? Nguyên Nguyên, em thấy chuyện  thú vị lắm ?”
 sợ đến bật :
“Không  em, là bạn em bảo đăng lên… để…”
Phần      thế nào.
Anh  cố ý hỏi:
“Để  gì?”
Mặt  nóng như thiêu, giọng nhỏ như tiếng muỗi vo ve:
“Để… chơi chiêu ‘lạt mềm buộc chặt’ với …”
Bầu  khí dường như đóng cứng.
“Lạt mềm buộc chặt…” Anh bất chợt  khẩy, “Em gan thật đấy.”
Giọng  như gió xuân lướt qua tai, khiến tim như  xé nát.
Anh  cúi đầu, tiến sát gần , đôi mắt đen láy khóa chặt, chứa đầy cảm xúc khó lường, như  nuốt chửng.
“Anh và  trai em là kẻ thù, em đoán xem  sẽ đối xử với em  ?”
Mùi thuốc sát trùng bỗng chốc trở nên đặc quánh.
 lo lắng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, giọng run rẩy:
“Đừng đánh em, em sẽ  thật đấy…”
Đây là  đầu tiên   với , nụ  dịu dàng như ác quỷ:
“Ngoan, giúp  lau vết thương.”
Anh trao cho  một cây bông tẩm cồn.
Ôn Cảnh Sơ  xuống ghế, ngẩng đầu lộ vết thâm ở khóe môi do  trai  gây .
“Sau  mỗi   trai em đánh , em  đến đây một . Nguyên Nguyên,   thấy em thành tâm.”
Khi lau thuốc,  cách chúng   gần.
Anh dang chân rộng, để   giữa.
Hơi thở nhẹ nhàng phả lên ngón tay , như lông vũ khẽ chạm, khiến lòng ngứa ngáy.
Trong đầu  bật lên những ý nghĩ lạ lùng. Ánh mắt vô tình liếc xuống  nhanh chóng rời , chạm  ánh mắt .
Anh   đầy thấu hiểu, cảnh cáo:
“Nguyên Nguyên,  .”
   dám đối diện,  cái  xâm lược,  lùi .
Cuối cùng  bối rối bỏ chạy.
Từ xa, tiếng các cô y tá vọng :
“Cô bé giường 301 chắc công cốc .”
“301,   là em ?”
“… Bác sĩ Ôn với Hứa Vi Vi đúng là một cặp trời sinh.”
“Hồi đại học, tiền học của   còn do nhà họ Hứa trả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/let-lut-yeu-ban-cua-anh-trai/chuong-3-let-lut-yeu-ban-cua-anh-trai.html.]
“Mọi  đều    là con rể nuôi của nhà họ Hứa.”
Ngày xưa,  cũng từng lén gửi tiền lì xì cho Ôn Cảnh Sơ, nhưng đều  trả .
Có lẽ  vẫn ghét gia đình .
Anh chỉ đang trêu đùa  thôi.
Những ngày ,  cố tránh gặp .
Thậm chí  dám  chuyện.
Anh bận phẫu thuật liên tiếp, cũng  gặp .
Vết thương nhẹ, vài ngày   xuất viện.
Anh trai đến đón, mặt u ám.
“Đừng nghĩ thằng đó là  . Bố  nó ly dị, nó sống với cô như kẻ vô cảm.”
“Em  cần quan tâm chuyện  khác. Miễn là em còn là em gái  thì đừng hòng bên thằng đó.”
“Cô của   đối xử tệ với nó… lúc nào cũng đánh đập mắng mỏ.”
Nhà  và nhà cô  là hàng xóm.
Ai cũng  chuyện .
Mẹ  thương , thường bảo  mang đồ bồi bổ cho .
 Ôn Cảnh Sơ luôn tránh xa.
   lọt lời  trai   đó.
Ngồi  xe  dòng  ngoài cửa sổ,  buồn bã vô cùng.
 thật sự  từ bỏ.
Những ngày ,    ngừng theo đuổi.
Nếu    gửi thùng tôm khô bảo mang sang cho ,  lẽ  cả đời cũng  dám gặp .
Lo lắng,  gõ cửa nhà .
Hôm nay là ngày nghỉ,   về.
Anh mặc hoodie thoải mái, thần thái lười biếng.
Không đeo kính, trông  bớt nghiêm nghị.
“Có chuyện gì ?” Anh hỏi ngắn gọn.
 giơ túi nilon lên, buồn rầu:
“Mẹ gửi tôm khô, bảo em mang sang…”
Anh cúi  túi nilon méo mó, nhận lấy   nhẹ:
“Cảm ơn.”
“Nếu   thích… vứt  cũng .”  xoa mũi, “Thế em về đây…”
“Đợi .”
Anh  chằm chằm :
“Anh trai em mắng ?”
 ngẩng đầu:
“Không .”
Anh nhíu mày, tránh  cho   nhà:
“Vào .”
  rõ tại   bảo .
Hai chân   lời, tự động bước .
“Ngồi  tùy ý.”
Anh    bếp, lát  mang  rổ đồ ăn vặt.
“Xem TV chút ?”
“Hả?”
“Khám  cho bệnh nhân.”
Anh thản nhiên   sofa đối diện:
“Xem chức năng não em  bình thường .”
“À, …”
  chăm chú xem phim truyền hình.
Chẳng mấy phút,   nóng bừng.
Nhiệt độ phòng  cao.
Anh bật điều hòa.
Trên bàn còn  cốc thuốc cảm  uống gần hết.