giật :
“Anh  cảm ?”
Anh nhắm mắt tựa ghế, đáp hờ hững:
“Không , em cứ xem, đợi  trai em  ca đêm  về.”
Nói xong,  đắp chăn mỏng lên .
Hoá   sợ  về nhà   trai mắng.
 lén liếc , thấy  bệnh nặng mà  ai chăm, bèn lẳng lặng  dậy  bếp.
Đêm xuống,  bưng bát cháo nhỏ bên cạnh .
Anh  ngủ, thở đều.
Hàng mi dài đổ bóng lên gương mặt dịu dàng hơn nhiều.
  giơ tay chạm  thì  đột nhiên mở mắt.
Trong đồng tử đen láy phản chiếu khuôn mặt .
 giật  rụt tay ,   cẩn thận.
“Sao  ?”
Giọng   khàn,  dễ .
“Em… nấu cháo cho ,   ăn ?”
Đôi mắt đen thẳm   lâu  .
“Nguyên Nguyên, em gan đấy.”
Anh thở dài, nheo mắt:
“Trời tối  mà  , em  sợ  bắt nạt ?”
 đặt bát cháo, quả quyết:
“Anh sẽ  .”
Ôn Cảnh Sơ  thể ghét  trai , nhưng với  vẫn khách sáo.
Hơn nữa…
   kẻ ngốc, bao năm qua chắc  ít hiểu rõ con  .
“Thật ?” Anh khẽ , bất ngờ nắm cổ tay  kéo  lòng.
Tay  giữ chặt thắt lưng ,  thở nóng phả  tai.
Anh  lạnh:
“Anh trai em dạy em  ?”
Tim  đập rộn ràng như trống trận.
Cổ họng khô hạn.
Tính hiếu thắng trong  bùng lên,   tin  thể khiến  gục ngã.
“Nếu   bản lĩnh cứ  tay .”
“Em là Nguyên Nguyên, dám  dám chịu, tận hưởng cuộc sống.”
“Nếu    , để em tìm  khác—”
Sau giây im lặng, nụ  cuối  mặt  biến mất.
“Được, là em  đấy.”
Tiếng đàn tì bà từ ngoài vọng , nhẹ nhàng như hạt ngọc rơi  đĩa.
Giữa đêm tĩnh mịch, khúc nhạc như bản hòa tấu đầy cảm xúc.
 mềm oặt dựa   , tay siết áo nhăn nhúm.
“Ôn Cảnh Sơ… em…”
Ánh mắt  ngày càng trở nên mờ tối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/let-lut-yeu-ban-cua-anh-trai/chuong-4-let-lut-yeu-ban-cua-anh-trai.html.]
  còn  thấy gì nữa.
Trong khoảnh khắc nồng nàn , khúc nhạc bỗng nhiên ngừng  như một chiếc bình bạc vỡ tan, dư âm vang vọng mãi  thôi.
 vùi mặt  n.g.ự.c , má ửng đỏ.
Ôn Cảnh Sơ nhẹ nhàng hôn lên vành tai , ánh mắt dừng   bàn tay  vô thức đặt lên thắt lưng . Anh  khẽ: “Còn  tiếp ?”
“Nguyên Nguyên, nếu  thật thì   chuyện dễ dàng …”
 ngước đôi mắt đẫm nước  , thì thầm hỏi: “Vậy   nữa?”
Yết hầu  nhấp nhô: “Em  xem nào?”
Ngay lúc đó, tiếng chuông điện thoại chói tai nổi lên, xua tan bầu  khí ngập tràn huyền bí.
Trong sự hoảng hốt,  ngã xuống, suýt chút nữa ngã khỏi sofa.
Ôn Cảnh Sơ nhanh chóng đỡ  dậy, ôm chặt như lúc    điện thoại.
Trên màn hình hiện hai chữ “Hứa Vi Vi”, khiến mắt  khựng  trong giây lát.
Quả nhiên, tiếng giọng cô  vang lên, đầy lo lắng và rối bời: “Cảnh Sơ, giúp em với…”
Ánh mắt Ôn Cảnh Sơ dần trở  bình tĩnh, giọng  nghiêm trang: “Có chuyện gì ?”
 nhanh chóng chỉnh  trang phục,  cách xa  một chút, cúi đầu nghịch móng tay.
Nghe  đáp: “Được,   , sẽ đến ngay.”
…
Cúp máy,   sang : “Nguyên Nguyên, mặc đồ  .”
“À… .”
 chậm rãi  dậy, chỉnh sửa trang phục.
Trong lòng  khỏi nghĩ thầm: Mới lúc  còn tình tứ, giờ  biến sắc như  quen  .
Ôn Cảnh Sơ tiến , rút khăn giấy lau mặt cho   : “Nghe   —”
“Em   .”
Anh khựng : “Em   trai em gặp chuyện chứ?”
“Cái gì?”
Anh nhíu mày, dịu dàng lau nước mắt cho : “Anh trai em đang ở bệnh viện. Không nguy hiểm tính mạng, nhưng  bánh xe cán qua chân,  phẫu thuật.”
 sững .
Đến lúc  đưa  bệnh viện,  thấy Đường Dĩ Thần đau đớn xanh xao, ngôn ngữ nghẹn ngào,  bật  nức nở, nắm c.h.ặ.t t.a.y : “Anh ơi, em   mất …”
Đường Dĩ Thần ho yếu ớt  ngắt lời: “Cút .”
Hứa Vi Vi mắt đỏ hoe trách móc: “Anh    mà mắng Nguyên Nguyên ?”
Đường Dĩ Thần  đổi hẳn,  còn lời khó , ngoan ngoãn như một quả bí đao.
Ba chúng   tiễn Đường Dĩ Thần  phòng phẫu thuật.
Hứa Vi Vi xoa đầu  như dỗ trẻ con: “Nguyên Nguyên, đừng lo,  trai em sẽ  thôi.”
Chưa  hết lời, cô   bật .
 mới nhận  tay cô lạnh lẽo,  một chút  ấm.
“Chuyện  ?” Ôn Cảnh Sơ hỏi.
Hứa Vi Vi nhận lấy chiếc khăn  đưa, lau nước mắt, giọng buồn bã:
“Em… em và    hẹn hò,   nhất quyết mua bánh dâu cho em. Khi cảnh sát đến, ông chủ đẩy xe ,  may bánh xe cán qua chân  …”
“Hẹn hò?”
 như mất trí hoặc  hiểu ngôn ngữ cô  đang dùng.
Phải mất một lúc mới hiểu mối quan hệ phức tạp giữa cô, Ôn Cảnh Sơ và  trai .
Hứa Vi Vi  ngượng ngùng  : “Nguyên Nguyên, chị theo đuổi  trai em nhiều năm , bọn chị mới chính thức bên  gần đây.”