đờ .
Đằng , Ôn Cảnh Sơ khẽ hừ, như mỉa mai.
Như  : loại  như Đường Dĩ Thần mà cũng   thích.
Hứa Vi Vi lau nước mắt, : “Xin , chị  vệ sinh một chút.”
Cô  , hành lang chỉ còn  và .
 do dự, ngẩng lên  kịp bắt gặp ánh mắt .
Mặt  bừng đỏ.
“Anh và Hứa Vi Vi là gì của ?”
 thẳng thắn hỏi.
“Bố  cô  là ân nhân của .” Anh trả lời ngắn gọn. “Họ    con rể.”
“Ồ.”
 cắn môi  cúi đầu.
Bỗng cằm    nâng lên.
Anh  nhạt: “Chẳng  em  kiên định ? Giờ  hết thích  ?”
“Anh  là con rể nhà  , em còn theo đuổi  gì…”
 thở dài, bực bội.
“Em nghĩ  là kiểu  dùng  báo đáp ?” Anh hỏi.
 ngẩn .
Ôn Cảnh Sơ  về phía Đường Dĩ Thần  đẩy  khỏi phòng mổ, ánh mắt nở một nụ .
“Anh thích trả thù hơn báo đáp. Ví dụ như… hôn em gái Đường Dĩ Thần ngay  mặt  .”
Trước khi  kịp phản ứng, mặt  áp sát, tim  như nhảy  khỏi lồng ngực.
“Con  nó, Ôn Cảnh Sơ, thả em gái tao …”
Giọng run rẩy của Đường Dĩ Thần vang lên bên cạnh.
Nghe giống như một ông già gần đất xa trời.
Ôn Cảnh Sơ vẫn nguyên tư thế,  ánh mắt ngỡ ngàng của  trai , nhẹ nhàng hôn lên trán .
Đường Dĩ Thần nghẹn  ngất lịm.
Suốt thời gian   viện, Hứa Vi Vi ngày nào cũng đến thăm.
Trước mặt cô,  ngại thở mạnh, sợ  cô giận.
Hứa Vi Vi  kinh nghiệm theo đuổi, nên  bắt đầu xin cô chỉ dạy.
Cô đưa  hộp sữa nóng,  xuống kéo ghế, thở dài:
“Về Ôn Cảnh Sơ, chị thật sự     thích kiểu con gái nào. Cậu  quá giỏi tạo ấn tượng , ai cũng thích.”
“  gần gũi mới nhận ,   như cái máy vô cảm, suốt ngày chỉ học, nghiên cứu,    cũng chỉ quanh quẩn với phẫu thuật, bệnh nhân.”
Cô nghiêng đầu suy nghĩ: “Có lẽ    mấy hứng thú chuyện tình cảm. Chị cũng  thích kiểu  như thế. Nếu  vì    với Đường Dĩ Thần, chị cũng  để ý.”
 uể oải: “Chị Vi Vi, em từng chuyển tiền cho  , nhưng    nhận… chắc là   hi vọng ,  ?”
Hứa Vi Vi nhấp một ngụm sữa, suy nghĩ  : “Có thể…    nhận  thôi. Em cứ thử mấy chiêu của chị xem.”
Cô kéo tai , thì thầm  lâu.
Tối đó, khi Ôn Cảnh Sơ đưa  về,  nắm chặt dây an , ngập ngừng hỏi: “Em  thể ghé nhà  một lát ?”
Anh  thẳng đường đông đúc, im lặng một lúc  hỏi: “Buổi tối em  ăn gì?”
Vậy là đồng ý !  vội gọi lung tung vài món, lòng rối bời.
Ôn Cảnh Sơ  mua đồ  nấu ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/let-lut-yeu-ban-cua-anh-trai/chuong-5-let-lut-yeu-ban-cua-anh-trai.html.]
 ôm ly sữa dâu, ngẩn ngơ  dáng .
Ánh nắng xuyên rèm lá, phủ lên bờ vai  lớp sáng vàng nhạt ấm áp.
Hồi cấp hai,  thường gặp   hành lang nhà . Khi đó  học cấp ba, mặt đầy vết bầm.
Có    tiếng dì và chồng dì cãi  qua cửa nhà , đại khái  “Ôn Cảnh Sơ ăn bám,  cha  , vô giáo dục.”
Anh  đó, ôm sách, dựa ánh chiều, lông mi hạ thấp, như   thấy.
 kể với ,  thường bảo mang thêm cơm cho .
Lần đầu   với : “Biến .”
Làm   hết nước mắt.
Đường Dĩ Thần  chuyện, lôi   đánh một trận.
Sau đó,  lén đặt cơm ở cửa sổ gần đó, đợi  ăn xong mới về.
 luôn hy vọng  một ngày sẽ sống  hơn.
Giờ    nhà riêng, công việc  định,  còn lo cơm áo.
Ước mơ của   thành hiện thực.
Chốc lát ,  bưng món ăn :
“Cá sốt chua ngọt.”
“Sườn xào chua ngọt.”
“Mì tẩm dầu cay.”
Anh mặc tạp dề, áo sơ mi xắn tay lên đến khuỷu, lộ đường nét cơ bắp.
“Em còn  ăn gì ?”
 ngơ ngác  bàn đầy món ngon: “Anh… thật sự  hết ?”
“Em  ăn mà.”
“Đủ … em  ăn hết.”
Ôn Cảnh Sơ múc một bát cơm đầy cho ,  đối diện.
Tay nghề  thật giỏi.
 lòng   chuyện bứt rứt, chỉ ăn nửa bát  ngừng.
“Không hợp khẩu vị?”
Anh hỏi.
“Không, em thích.”  cúi đầu, gắp thêm vài miếng, nhưng  mắt , cuối cùng : “Tối nay em ngủ  nhà   ?”
Nói xong mới hối hận, chỉ  cắn đứt lưỡi.
Hứa Vi Vi dặn tránh hỏi thẳng…     thẳng thế ?
Ôn Cảnh Sơ khựng,  chút do dự đáp: “Không .”
“ em  sợ sấm sét.”
 nhỏ giọng cầu xin: “Tối nay trời dông mà.”
Nhìn ánh mắt thương cảm của ,  lời từ chối nghẹn , chỉ lạnh lùng liếc chỗ khác: “Giường cho em,  ngủ sofa.”
“Được!”
8
Đây là  đầu  ngủ qua nhà  khác.
Tám giờ tối,    phòng tắm, ngây ngô  : “Không  quần áo sạch để .”
Anh ném cho áo sơ mi mới: “Mặc tạm, ngoài trời mưa lớn,  ai giao hàng .”