Dung Yên sững sờ, đến mức quên mất bản là ai, đang ở nơi nào.
Chuyện … thật sự quá đột ngột, cô cần chút thời gian để trấn tĩnh.
Sau một hồi lấy tinh thần, Dung Yên lập tức vén chăn lên. Cô bàn tay Giang Ngự Hàn đặt eo thon của , hốc mắt bất giác đỏ lên.
Bàn tay của Giang Ngự Hàn thể cử động !
Từ việc thể dậy, đến nay tay cũng cảm giác, tất cả đều đang phát triển theo hướng .
Dung Yên vui mừng đến mức nhảy xuống giường xoay vòng mười cái.
cô gạt tay Giang Ngự Hàn , cô sợ đây chỉ là một giấc mơ.
Thực , bàn tay chỉ nhẹ nhàng đặt eo cô, hề dùng sức.
Dung Yên tràn đầy tự tin, cô tin rằng, việc Giang Ngự Hàn hồi phục chỉ là vấn đề thời gian.
Cô nghiêng đầu, trong mắt lấp lánh ánh khi .
Mím môi, giọng của Dung Yên khàn khàn nhưng đầy mong chờ.
“Anh thể cử động cả hai tay ?”
“Ừm.”
“Vậy còn chân ? Có thể động đậy ?”
Thấy Giang Ngự Hàn khẽ lắc đầu, Dung Yên hề thất vọng, ngược , nụ của cô dịu dàng như nước.
“Anh Giang , . Bây giờ thể dậy, tay cũng thể cử động, thì em thể đẩy ngoài ngắm cảnh bằng xe lăn .”
“Không ngoài.”
Dung Yên chút ngạc nhiên, liền hỏi:
“Tại ?”
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Nếu là cô, chắc chắn cô sẽ ngoài thế giới bên ngoài.
Dù , cũng giường suốt hơn bốn năm .
Giang Ngự Hàn lạnh lùng hừ một tiếng, chỉ thốt hai chữ.
“Mất mặt.”
Dung Yên lập tức hiểu , hóa Giang thiếu gia cảm thấy việc xe lăn sẽ khiến mất tôn nghiêm.
Môi đỏ khẽ nhếch lên, Dung Yên tít mắt.
“Anh Giang , trai như , ai dám mất mặt chứ? Người đầu tiên phục chính là em!”
Trừ phi, còn hơn Giang Ngự Hàn. theo cô thấy, như chắc chắn cực kỳ hiếm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/li-hon-di-em-khong-muon-lam-the-than-nua/chuong-56-ban-tay-anh-dat-tren-eo-thon-cua-co-khe-dong.html.]
Ít nhất, từ khi đến đây, cô từng gặp ai thể so với Giang Ngự Hàn.
Giang Ngự Hàn chỉ khẽ “ừm” một tiếng, vẻ như quá quan tâm đến thế giới bên ngoài.
Dung Yên đương nhiên sẽ ép , cô thấu hiểu mà dịu dàng .
“Vậy đợi đến khi nào ngoài, em sẽ đưa .”
“Ừm.”
“Ngủ ngon.”
Dung Yên vô cùng rạng rỡ, cô cảm thấy tối nay nhất định sẽ một giấc mơ .
ngay khi nhắm mắt , cô liền phát hiện bàn tay đặt eo khẽ động.
Toàn cô run lên một cái, lập tức cảm giác nguy hiểm cận kề.
May mà, chỉ nhẹ nhàng véo eo cô một cái.
Dung Yên thả lỏng cảnh giác, cô nghĩ bàn tay Giang Ngự Hàn mới thể cử động, chắc hẳn lực thể mạnh .
ngay đó, thở ấm áp của phả tai cô khiến chỉ tai mà cả khuôn mặt cô đều đỏ bừng.
“Màu gì?”
Trong khoảnh khắc , pháo hoa rực rỡ bùng nổ trong đầu Dung Yên.
Cô vì lập tức hiểu ngay ý của Giang Ngự Hàn!
Có lẽ là vì đó, hai từng tranh luận xem màu hồng màu tím hơn nên cô vẫn nhớ rõ.
Cổ họng khô khốc, cô khó khăn nuốt nước bọt, lí nhí đáp.
“Không cho .”
“Hửm?”
Cằm Giang Ngự Hàn khẽ tựa bờ vai cô, ngay đó, bàn tay vòng phía .
Dung Yên lập tức phản ứng nhanh, hất tay , chút tức giận .
“Anh… lưu manh!”
“ tay …”
Dung Yên lập tức bật dậy, còn bật đèn sáng lên.
“Tay ? Em… em cố ý .”
Nhìn bàn tay cô hất giờ đây bất động, Dung Yên suýt .
Cô quên mất rằng, Giang Ngự Hàn là một bệnh nhân tay mới thể cử động, thế mà kiểm soát lực tay của .