Ta vòng    , lắng  tiếng  hoang đường của gã nam nhân.
"Nơi  là đại trướng của Thượng Hoành,  là vương phi của ."
"Thì  chứ?" A Lỗ Bổ  nhạt: "Ngài   đem ngươi ban cho  ."
Ta chầm chậm lấy  cuộn dây thừng, nhẹ nhàng vòng qua cổ  .
"   gả cho , đời  chỉ  thể thuộc về  mà thôi."
Dây thừng Na Tề Nhĩ đưa  chắc chắn, nàng  thật lòng mong  thắt cổ tự tận.
Ta  ngừng siết chặt dây, chân đạp lên chiếc ghế sắt uy phong lẫm liệt , cho đến khi cơ thể   ngừng giãy giụa, cho đến khi khuôn mặt trở nên tím bầm.
Thiếu nữ co rúm một góc run rẩy, ánh mắt tràn đầy kinh hãi.
Nàng  run rẩy chỉ  phần  của : "Công chúa, ... đang chảy máu..."
Ta cúi đầu , quả nhiên, m.á.u tươi chảy ròng ròng.
Khi con  sắp chết, hóa  cảm giác như đang trôi nổi giữa mây trời.
Thân thể dập dềnh, từng chút một trở nên lạnh lẽo.
Có  đang bấu lấy tay , cơn đau nhói   tỉnh .
Thượng Hoành  ngay bên cạnh.
Hắn  gầy , đen sạm hơn. Dưới đường nét cương nghị của đôi mày là ánh mắt trầm tĩnh sâu thẳm.
Mũi  phảng phất mùi m.á.u tanh.
Hắn  : "Ngươi sinh  một nữ nhi."
Ngừng một lát,    : "Là thai c.h.ế.t non."
Ta  lên tiếng, cổ họng khô khốc, chẳng thể thốt  lời.
Hoặc  lẽ,  sợ một khi mở miệng sẽ  kiềm  mà bật .
Ta hỏi  , đứa bé  chôn ở .
Hắn   trả lời, chỉ trầm giọng: "Binh sĩ đều   g.i.ế.c ngươi."
Ta  bất ngờ.
Thượng Hoành vuốt ve chuôi d.a.o bên hông,  ngón tay chai sần in hằn những vết cắn sâu cạn.
"Hà cớ gì g.i.ế.c A Lỗ Bổ?"
Tay   đặt lên cổ , chỉ cần một chút lực, huyết mạch mỏng manh  sẽ lập tức đứt đoạn.
"Ta là  của ngươi, đời  kiếp  đều là của ngươi."
Câu   khiến   thoáng d.a.o động, cuối cùng tha cho  một mạng.
Ngoài trời âm u,   như pho tượng bất động bên cạnh  hồi lâu.
Hơi thở   trầm , kéo dài. Rồi   chậm rãi vuốt ve đôi môi nứt nẻ của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lieu-kieu/chuong-13.html.]
"Liễu Kiểu, ngươi là một kẻ lừa đảo cao tay."
"   nỡ g.i.ế.c ngươi."
Hắn  vẫn  xoa dịu cơn phẫn nộ của tướng sĩ.
Trên đài hành hình,   thô bạo xé toạc y phục .
Dây roi tẩm muối thô ráp, mỗi nhát quất xuống đều thấm tận xương tủy.
Chẳng bao lâu, lưng   còn chỗ nào lành lặn.
Sắt nung đỏ in lên mặt  dấu ấn của nô lệ, khắc xuống  phận của một kẻ phản bội.
Lần nữa,   giam  ngục tối, ngày ngày bầu bạn cùng rắn rết và chuột bọ.
Hắn  : "Ngươi đáng  sống mà nếm trải  khổ đau  thế gian !"
Hắn  hận  thấu xương, nhưng vẫn  g.i.ế.c .
Còn , cẩn trọng bảo vệ mạng sống , đợi chờ ngày Hạc Từ đến đón  về.
Lại nửa năm trôi qua, nước Đại Ngụy cùng Đại Thác đàm phán nghị hòa.
Hạc Từ mang đến điều kiện: — Đưa công chúa Khánh Dương khi  hòa  trở về cố quốc.
Thế nhưng, Thượng Hoành chỉ khẽ  khinh miệt: — Công chúa Khánh Dương  c.h.ế.t từ lâu. Nếu các ngươi  tin,  thể lục soát hoàng cung  cho kỹ.
Nghe , Lý Thư nghiến răng : — Hôm nay  nhất định  tìm thấy nàng!
Nàng  căm phẫn đảo mắt  khắp đại điện, từ từng vũ cơ, thị , đến cả bọn cung nữ hầu hạ, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng tìm  tung tích. Nàng  đành hận hận mà hỏi: — Công chúa Khánh Dương… nàng  c.h.ế.t thế nào?
Thượng Hoành hờ hững nâng chén rượu, một cước đạp  về phía Lý Thư: — Chết vì khó sinh. Là nô lệ  hầu hạ nàng, ngươi cứ hỏi nó thì rõ.
Lý Thư cúi đầu,  liếc   nhíu mày.
Dường như  thể kiềm nén  cảm xúc, nàng  liền vung chân đá  liên tiếp,  đánh  : — Đồ tiện nhân đáng chết, vì   chăm sóc công chúa cho ! Ngươi đáng  c.h.ế.t theo nàng!
Lực đá quá mạnh, khiến  ngã nhào xuống đất.
Ta hoảng loạn bò dậy, vô tình bắt gặp ánh mắt nàng .
Lý Thư trợn trừng,  dám tin  những gì  mắt. Nàng  vội vàng lùi mấy bước, môi run run,    chẳng thể thốt thành lời.
Nàng  nhận    ?
Ta  .
Chỉ  rằng, Lý Thư bỗng im bặt, ánh mắt bối rối níu lấy vạt áo Hạc Từ, lặng lẽ rơi lệ.
Hạc Từ dịu dàng lau nước mắt cho nàng , thanh âm trầm : — Sao ?
Lý Thư  đáp, chỉ lắc đầu thật mạnh.
Thượng Hoành nhấc tay gọi ,   ngoan ngoãn bò về phía  .
Hắn  đưa chén rượu đến  mặt , ý bảo  uống cạn thứ rượu cay nồng .
Thượng Hoành  cho  lựa chọn: — Ngươi  thể  dậy ngay bây giờ,  với bọn chúng ngươi chính là công chúa Khánh Dương,  đó  về Đại Ngụy. Hoặc là… ở  đây,  nô lệ cả đời.