Liêu Xuân: Dùng Sắc Hầu Người - Chương 16

Cập nhật lúc: 2025-10-05 07:35:07
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đột nhiên, cỗ xe ngựa chao mạnh đó từ từ lăn bánh.

Thẩm Lệnh Nghi mất thăng bằng, ngã lòng Lục Yến Đình, mũi đập thẳng n.g.ự.c . Cú va chạm khiến nàng đau nhói, đôi mắt đỏ hoe vì chua xót.

Khoảnh khắc nàng mềm mại rơi lòng, sự phiền muộn trong lòng Lục Yến Đình dường như tan biến phần nào…

Thẩm Lệnh Nghi ban đầu nghĩ Lục Yến Đình đưa nàng về Ẩn Trúc Viện. khi xe ngựa dừng , nàng ngỡ ngàng nhận đang một tòa nhà lạ lẫm.

“Chúng về Ẩn Trúc Viện ?” Khi Lục Yến Đình kéo trong, nàng sốt ruột hỏi.

“Ngươi việc cần về ?” Lục Yến Đình nhận sự hối thúc trong giọng của nàng.

Thẩm Lệnh Nghi thành thật đáp:

“Lúc sáng hứa với Tri Xuân rằng sẽ về lúc trời tối. Ta sợ nàng lo lắng.”

Nàng lo lắng cho bản mà sợ Tri Xuân sẽ khó xử nếu nàng giữ lời.

Nghe , Lục Yến Đình nàng một thoáng, định gì đó nhưng từ hành lang phía xa vang lên một tiếng thở dài nhè nhẹ.

“Xưa nay từng thấy Lục đại nhân của chúng giữa thanh thiên bạch nhật nắm tay cô nương một cách mật thế . Khó trách gần đây lời đồn rằng ngài đổi tính, đột nhiên khai sáng trong chuyện nam nữ.”

Nghe , Thẩm Lệnh Nghi theo tiếng . Nàng thấy một đàn ông hành lang, khoác một bộ trường sam màu tím đậm, thắt lưng đeo đai màu xám nhạt họa tiết mạng nhện. Tóc đen búi cao, cố định bằng một vương miện khảm ngọc, dáng cao lớn, phong thái thanh thoát, tầm thường.

“Điện hạ cũng tin mấy lời đồn nhảm đó ?” Lục Yến Đình nhướng mày nhẹ, kéo cô gái nhỏ tiến về phía .

Người đàn ông nghiêng đầu, ánh mắt rơi nửa khuôn mặt hình Lục Yến Đình che khuất của Thẩm Lệnh Nghi. Nhìn nàng, tặc lưỡi, :

“Nghe nhiều bằng tận mắt thấy. Ta cảm thấy những lời đồn cũng là vô căn cứ.”

Trong khi hai trò chuyện, Lục Yến Đình dắt Thẩm Lệnh Nghi đến hành lang. Hắn chỉ một câu ngắn gọn với nàng:

“Hành lễ với Tam Hoàng tử .”

Câu “Tam Hoàng tử” khiến Thẩm Lệnh Nghi giật , vội vàng cúi thấp thi lễ, trong lòng ngừng đập thình thịch.

“Đứng dậy .” Tam Hoàng tử Chu Tuyên Văn mỉm thiện.

Thẩm Lệnh Nghi lời lên nhưng đầu vẫn cúi thấp, dám ngẩng .

Ánh mắt của Chu Tuyên Văn thoáng ánh lên vẻ hứng thú, lặng lẽ chuyển sang Lục Yến Đình.

Lục Yến Đình buông tay Thẩm Lệnh Nghi, lệnh cho nàng ở hành lang chờ đó cùng Chu Tuyên Văn bước nội thất phía .

Trong phòng, lò tỏa nước sôi lách tách. Trên bàn gỗ nhỏ, đĩa trái cây và mứt ngọt bày sẵn. Trên ghế mây, một chiếc gối thêu hoa rực rỡ sắp đặt ngay ngắn, tất cả thứ đều chuẩn chu đáo.

Chu Tuyên Văn mời Lục Yến Đình xuống nhưng ánh mắt vẫn liếc về phía cửa phòng đang khép hờ.

“Nghe gần đây tin đồn ngươi nạp một phòng ngoại thất. Ta vốn nghĩ đó chỉ là trò đùa vui của ngươi.”

Lục Yến Đình đang rót , thì ngay lập tức :

“Điện hạ thấy ?”

“Phải quan trọng. Quan trọng là ngươi chắc nữ nhân đó vấn đề gì ?” Chu Tuyên Văn đáp, nét mặt lộ vẻ cảnh giác. “Ngươi đừng chuyện bé xé to. Chính ngươi thường nhắc rằng cẩn thận mới thể sống lâu dài.”

“Ta thể đảm bảo ngay với điện hạ rằng nàng vấn đề gì. nếu nàng là con gái của ai, điện hạ sẽ hiểu tại giữ nàng bên cạnh.”

“Là con gái của ai?”

“Lâm An, huyện Dư, Thẩm Hàm Chương.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/lieu-xuan-dung-sac-hau-nguoi/chuong-16.html.]

Chu Tuyên Văn khựng , một lúc mới :

“... Quả nhiên, cũng chẳng tốn chút công sức.”

Bên ngoài, Thẩm Lệnh Nghi chờ lâu thì tiếng gọi tên từ phía . Quay , nàng thấy Tê Sơn đang bước nhanh tới.

“Thẩm tỷ, theo .” Tê Sơn vẫy tay.

“Đại nhân bảo chờ ở đây.” Thẩm Lệnh Nghi lệnh thì dám tự ý hành động.

Tê Sơn :

“Chính là gia bảo dẫn tỷ xử lý vết thương cổ tay .”

Nghe , Thẩm Lệnh Nghi mới theo Tê Sơn đến một phòng nhỏ bên cạnh.

Trong phòng, một nữ tỳ giỏi bốc t.h.u.ố.c giúp nàng bôi t.h.u.ố.c cẩn thận lên vết thương. Trước khi rời , nữ tỳ còn dặn nàng trong vài ngày tới để chỗ đau dính nước, sáng tối thuốc. Nếu ba ngày vết sưng giảm, nhất định tìm đại phu khám .

Thẩm Lệnh Nghi cảm ơn, tiễn ngoài mới phát hiện trong phòng chỉ còn còn Tê Sơn thì biến mất.

Nàng tiến đến bàn, định chỉnh trang phục hành lang chờ Lục Yến Đình. cúi đầu, nàng chợt thấy phong thư đó nhét vội thắt lưng.

Do dự một lát, cuối cùng nàng rút phong thư , chậm rãi xuống, cẩn thận mở lớp phong bì chút mòn rách…

Khi Lục Yến Đình cùng Chu Tuyên Văn bước từ nội thất, hành lang vắng lặng, chẳng thấy bóng dáng Thẩm Lệnh Nghi .

Chu Tuyên Văn Lục Yến Đình sẽ ở tìm , bước vài bước thì ngay lập tức dừng , đầu :

“Tháng Chiêu Nguyên về, ngươi ?”

“Nàng về gì?” Lục Yến Đình hỏi.

“Không rõ.” Chu Tuyên Văn nhún vai đó nửa đùa nửa thật:

“Có lẽ là về để thăm ngươi?”

Dưới ánh chiều mờ nhạt, chỉ thấy Lục Yến Đình bật khẽ, âm trầm mà êm tai:

“Vậy thì sẽ chủ, bày mấy ván cờ cho nàng vui.”

Chu Tuyên Văn lắc đầu bất lực:

“Ha, trong đám , chỉ ngươi là chiều nàng nhất. Bày cờ cho nàng vui ? Ngươi mỗi nàng vui, bao lo lắng thấp thỏm ?”

Lục Yến Đình chỉ nhún vai thản nhiên:

“Vậy thì chứ? Ai bảo nàng là Chiêu Nguyên.”

Chu Tuyên Văn đồng tình, bất lực khoát tay, xoay rời .

Lục Yến Đình dõi theo bóng dáng Chu Tuyên Văn khuất dần đó , định đến khu vực ánh sáng tìm .

đến khúc quanh, thấy một bóng dáng nhỏ bé nép trong bóng tối, dáng vẻ lúng túng trốn nhưng chẳng trốn .

“Thẩm Lệnh Nghi.”

Hắn lạnh nhạt gọi một tiếng.

Bóng dáng mảnh mai ngay lập tức cứng đờ tại chỗ. Hắn bước tới, đưa tay kéo nàng gần.

Và khi khuôn mặt đẫm lệ, đôi mắt sưng đỏ, cùng vẻ thanh tú, đượm buồn của nàng hiện lên rõ ràng mắt, Lục Yến Đình cảm giác một thứ gì đó dịu dàng và xót xa len lỏi lòng .

Cả đời Lục Yến Đình gặp qua vô nước mắt của phụ nữ: như cành liễu run rẩy trong gió, cứng cỏi chất vấn, nghẹn ngào thành lời, mừng rỡ đến rơi lệ, cũng lóc t.h.ả.m thiết…

Loading...