Thực  đó chỉ là căn phòng  hai ba chục mét vuông, tối om, chẳng rõ gì.
Mụ cầm cây gậy bước tới.
 run rẩy : “Đừng… đừng  gần…”
Bà  vụt một gậy  , lạnh lùng:
“Mày giả bộ tởm lợm gì? Đừng lo, lát nữa khổ hơn còn đến.”
Rồi mụ bắt  cởi hết quần áo.
“Mày  tao lột  con tao lột cho mày?”
Mụ  khẩy:
“Nghe  mấy con gái thành phố thoáng lắm, cứ trần trụi  đàn ông  là khoái  ?”
 đành cởi. Mụ kiểm tra kỹ  còn thiết   vũ khí nào  ném cho  bộ đồ vải bố hôi nồng nặc.
“Nếu    cha con nó ‘xử lý’ thì mặc .”
Cẩu Tử mang đến một chiếc điện thoại,  ánh trăng chụp vài tấm ảnh.
“Mẹ,” –  lưỡng lự – “hàng ngon đấy, chụp lúc nó trần truồng giá cao hơn.”
Mụ già  khặc khặc:
“Thích thì  mau, tao ưu tiên con trai tao chứ?  bố mày lát  quậy, lo mấy đơn  , chờ lão già ngủ    cũng  muộn.”
Cẩu Tử mừng rỡ đồng ý.
  xiềng chân bằng sợi xích to bằng cổ tay trẻ con, đầu  cố định xuống nền xi măng,  cách nào thoát.
Khi bọn chúng , vẫn bàn tán:
“Con  lạ quá,    la, ngoan thế nhỉ?”
“Chắc  dọa ngu . Con gái thành phố mà, đời nào thấy cảnh ?”
Chờ chúng  khuất,  bắt đầu  chuyện với ba cô gái còn  trong phòng.
Khi bọn buôn  ở đây, ba   dám nhúc nhích, giờ cũng chẳng ai lên tiếng. Chỉ vài  thở yếu ớt quanh tai cho thấy họ còn sống.
“Các chị cũng  bắt cóc ?”  hỏi khẽ.
Không ai đáp.
“  bắt ở bến xe hôm nay. Chúng   là con dâu thất lạc  cưỡng ép . Các chị  giống  ?”
Sau một lúc im lặng, cuối cùng  tiếng yếu ớt như mèo kêu trả lời:
“Em là  dẫn đường cho mụ già đó…”
“Tới đây bao lâu ?”
“Hai ngày…”
Qua vài câu thoại đơn giản, các cô cũng bắt đầu hạ thấp cảnh giác với .
Người đầu tiên lên tiếng tên Tiểu Ni,  bắt đến đây hai ngày. Hai  còn  là Phương Phi và Như Như — một  vì giúp mụ già bế cháu nên  vu oan buôn    bắt,   cũng  bẫy giả hỏi đường  bắt cóc.
“Còn  khác ? Hay chỉ  mấy  trong nhà ?”
“Chỉ  mấy  .” — Tiểu Ni  vẻ sợ  nghĩ họ yếu đuối,  tự cứu  nên giải thích vội — “Chạy  thoát  , mỗi ngày tụi em đều  cho uống thuốc đặc biệt, uống  chẳng còn sức lực nào.”
Có bấy nhiêu  thì dễ xử .
Trước đây  lo nếu  tay, sẽ  đồng bọn từ  lưng phản công.
Giờ thì  cần lo nữa.
“Chạy .”
“Sao?”
 nhè  món dụng cụ nhỏ giấu trong miệng,  đầy ba lượt  mở khóa xích trói .
Kỹ năng mở khóa cơ bản nhất của  mà.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của các cô gái,  cũng  lượt mở khóa cho từng .
“Các chị đợi ở đây, lát  gọi thì .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/linh-dac-chung-la-toi-bi-bat-coc/chuong-2-linh-dac-chung-la-toi-bi-bat-coc.html.]
3
   sân .
Ngay từ xa  mụ già gào lên:
“Sao bán nhanh thế? Biết  đừng bán rẻ!”
“Ai mua?”
“Làng Triệu Bình, khách quen lâu năm. Nghe  vợ thằng  mới  đánh chết, giờ thành góa,   đứa rẻ tiền về.”
“Mẹ kiếp, loại đàn ông  nuôi nổi vợ thì c.h.ế.t cũng đáng. Mua rẻ chi?”
Chúng vẫn tán chuyện rôm rả, như đang bàn mùa màng   mùa  .
 “RẦM” một tiếng đá tung cửa…
Cả đám giật    như thấy ma quỷ.
“Mẹ kiếp, con nhỏ   thoát  ngoài?” — lão già đê tiện  sang mắng vợ — “Bà khóa cửa  kỹ ?”
“Không thể!  khóa  mặt Cẩu Tử mà!”
“Thế  nó trốn ?”
Cẩu Tử vẫn  cợt:
“Đồ ngốc! Không trốn  mà còn  ?”
Nói   chộp cây gậy sắt, bước từng bước gần :
“Gan mày cũng lớn đấy…”
Trong phòng chất đầy gậy gộc đủ loại,  cái còn dính m.á.u khô – chắc dùng để ‘xử lý’ bọn nào định trốn.
Hắn vung gậy định đánh thẳng  …
Mụ già bên cạnh hô to:
“Đừng đánh mặt với bụng,  bán . Mấy chỗ khác tuỳ ý…”
Chưa dứt câu, mụ  nuốt ngược lời.
 né sang một bên, tránh cú đánh  đá bay Cẩu Tử.
Chưa  dậy,  lao tới đạp thẳng chân .
Cú đó đủ  gãy cả hai chân.
“Aaaa!” — Mụ già la hét, cuống cuồng chạy đến dìu .
Cẩu Tử đau   nổi, chỉ  giơ tay chỉ chân, mụ già  nắn  gào:
“Con ơi, cố  lên!”
“Rắc.”
Chân  gãy hẳn.
Hắn trợn mắt ngất vì đau.
“Mày! Tao liều mạng với mày!” — Lão già gần đó cầm gậy lao tới.
 nhặt cây gậy từ tay Cẩu Tử :
“Chỉ lão già què cũng    hùng ?”
Lão  đỏ mặt, gầm lên vung gậy.
 đập mạnh  cổ tay lão.
“Bốp!”
Cây gậy rơi đất.
Mặt lão méo xệch vì đau, ôm cổ tay rên.
“Buôn  đúng ?” —  đạp lão ngã, liên tiếp đánh gậy lên  lão.
“Dừng tay  cô ơi,  xin cô, đừng đánh nữa…” — lão già    van.