Một con thể tách khỏi gia đình của , huống chi bé còn nhỏ , vẫn sống nương tựa , tình cảm đó càng thêm gắn kết .
Cho nên cứu bé và của thì thể cách nào khoác ngoài việc tác động cho bản nhận cái sai của , và sửa nó . Cũng thể , cái kết của câu chuyện cuộc đời con bà phụ thuộc việc bà thể tỉnh ngộ ?
Bà đổi , cái kết thể nghi ngờ là một bi kịch .
Chu Ngọc Đường còn quá nhỏ , vốn dĩ sẽ nhiều cơ hội lựa chọn cuộc đời của , nhưng tất cả đều cắt đứt .
Cô đổi bà , cũng đứa nhỏ thể sống cuộc sống mà bé nên .
Nên cô chỉ lẳng lặng việc đang diễn mà can thiệp .
Kỷ Dao Quang đang chờ .
Chờ Vu Ái Hoa nhận bà sai , chờ Vu Ái Hoa nhận Chu Ngọc Đường mới là tất cả những gì bà cầu trong cuộc đời .
Vào khoảnh khắc Vu Ái Hoa và Chu Ngọc Đường lên xe cứu thương.
Cô nữa vận mệnh của hai bọn họ . Lúc đây, vận mệnh của cả hai đều xảy biến hóa.
Nghe Chu Ngọc Đường còn sống, xem đều thở phào nhẹ nhõm một .
Kỷ Dao Quang điểm đ.á.n.h màn hình, tiếp tục chọn túi phúc “Được , đến quẻ kế tiếp! sẽ phát túi phúc ngay bây giờ nhé. Mọi chuẩn ."
Tiếp theo về Vu Ái Hoa .
Sau khi lên xe cứu thương , Vu Ái Hoa nhớ lời 【 Kỷ Sư đoán mệnh 】 dặn dò , bà vẫn luôn nắm c.h.ặ.t t.a.y Chu Ngọc Đường, ngừng thì thầm bên tai , cố gắng giữ thanh tỉnh .
Bà đáp ứng con trai , từ nay về tuyệt đối sẽ ép buộc học nữa.
Bà đáp ứng con trai , từ nay về sẽ dẫn ngoài chơi mỗi dịp nghỉ , một năm bốn mùa , con họ sẽ du lịch khắp nơi .
Bà đáp ứng con trai hề cấm đoán giao lưu với bạn bè, thể chơi với những mà con trai thích , cũng thể chơi game mà cần lén lút , chỉ cần là , việc , bà đều đồng ý .
Bà đáp ứng con trai , chỉ cần một nữa tỉnh , dù là yêu cầu thế nào , bà đều sẽ cố hết sức đáp ứng.
Con ơi, tỉnh , thật sự thể sống thiếu con mà...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-kiem-tien-tra-no/chuong-31.html.]
Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống gương mặt tái nhợt của Chu Ngọc Đường.
Xe cứu thương lao nhanh đến bệnh viện , các bác sĩ chờ sẵn , đón bé liền lập tức đưa phòng cấp cứu sợ chậm một phút một giây liền mất một phần cơ hội để bé thể tỉnh .
Vu Ái Hoa bên ngoài, hai tay bám chặt lấy băng ghế chờ, mắt dám chớp , chằm chằm đèn báo phòng cấp cứu.
Một lát , Chu Ái Dân, cha của Chu Ngọc Đường, tin con trai vội vàng chạy tới.
“Ngọc Đường ?” Chu Ái Dân lớn tiếng quát hỏi Vu Ái Hoa , giọng lớn vang vọng trong khu hành lang chờ khoa hồi sức cấp cứu. Ông mặc quần áo chút nhăn nhúm, còn vương mùi nước hoa của một phụ nữ.
Vu Ái Hoa , Chu Ái Dân chắc hẳn mới từ trong ổ chăn của tiểu tam chui gấp trở về.
Nếu là đây, bà chắc chắn sẽ cãi với Chu Ái Dân một trận .
hôm nay, bà đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá, còn tiếp tục cùng ông phân cao thấp nữa .
Từ khi con trai xảy chuyện , bà thông suốt nhiều điều , và cũng buông xuống đoạn hôn nhân mà đáng lẽ bà nên buông bỏ từ lâu , nhưng bà cố chấp , cam tâm mà vì còn yêu đàn ông bạc tình . , bà chỉ là cam tâm thôi , vì cái gì những thứ bà vất vả gần như cả đời tích cóp , đàn bà khác cần tốn sức gì mà thể nghiễm nhiên hưởng thụ? chính sự
cố chấp , cùng cam tâm đó , khiến bà che mất lý trí , che mất lương tâm và tình yêu thật sự của một .
Để bây giờ đến khi giật tỉnh , bà mới nhớ một điều vô cùng quan trọng trong cuộc đời bà ' Đã bao lâu , bà còn thấy nụ hạnh phúc của con trai ? Đã bao lâu , con trai bà còn tươi rạng rỡ chạy về phía bà , và hô to ' Mẹ ' ?'
Từ ngày hôm nay , ngoài con trai của bà , tất cả những thứ khác đều chẳng còn quan trọng .
Từ ngày hôm nay , bà sẽ chỉ sống vì con trai mà thôi !
Vu Ái Hoa ông , giọng lạnh nhạt đáp: “Đang trong phòng cấp cứu.”
Chu Ái Dân , mắt đỏ hoe, lập tức quát: “ bảo bà , đừng nghiêm khắc với thằng bé quá! Nó chỉ là một đứa trẻ, chịu nổi áp lực bà đặt lên đầu nó!”
Lời trách mắng của Chu Ái Dân như d.a.o cứa tim Vu Ái Hoa, nhưng , bà phản bác mà chỉ im lặng ông lải nhải, chỉ trích.