Chu Ngọc Đường mím môi, gật đầu:
“Vâng, con sẽ nhanh khỏe ạ.”
Những ngày đó, Vu Ái Hoa ở mỗi ngày đều ở bệnh viện chăm sóc chiếu cố con trai , một bước cũng rời. Chu Ngọc Đường thì khỏi , đúng là vui quên trời quên đất luôn , lâu ở bên cạnh nhẹ nhàng vui sướng như thế , thậm chí còn thầm ước , ước gì khỏi bệnh , sợ khi khỏi bệnh về nhà , sẽ trở giống như lúc khi nhảy lầu .
Chu Ái Dân thỉnh thoảng cũng đến thăm, mỗi ông đến đều mang theo vài món đồ đắt tiền để dỗ Chu Ngọc Đường vui vẻ. ông chỉ nán vài phút nóng chỗ vội vã rời , như thể ở đây lâu hơn một chút sẽ khiến ông thoải mái .
Một buổi chiều, khi Chu Ái Dân rời khỏi phòng bệnh, Vu Ái Hoa cạnh con, ánh mắt đăm chiêu. Bà hít một thật sâu, :
“Ngọc Đường, chuyện hỏi con. Giả sử...” Vu Ái Hoa ngập ngừng, mở lời thế nào.
Chu Ngọc Đường ngẩng đầu, đôi mắt đen láy :
“Mẹ ! Mẹ , nếu và ba ly hôn, con theo cùng sinh hoạt , đúng ?”
Vu Ái Hoa thể tin nổi, ngờ Chu Ngọc Đường thể thẳng thắn như . Đồng thời , bà cũng sâu sắc cảm nhận , con trai bà còn là một đứa bé lúc nào cũng đòi ba đòi ở bên cạnh nữa , con trai trưởng thành hơn , cũng suy nghĩ của riêng .
Sau một thời gian chung sống, Chu Ngọc Đường nhận rằng đổi, vì cũng gom góp đủ dũng cảm để bày tỏ những lời tâm sự giấu đáy lòng với .
“Mẹ, ly hôn . Ba ở bên ngoài phụ nữ khác, cũng những đứa con khác. Còn chỉ một đứa con duy nhất là Chu Ngọc Đường , cho nên Chu Ngọc Đường chắc chắn sẽ luôn ở bên . Mẹ ơi , còn con , con sẽ bao giờ để một cả . Mẹ đừng buồn đừng đau khổ nữa nhé !"
Thực , Chu Ngọc Đường sớm nghĩ đến chuyện Vu Ái Hoa ly hôn.
Mỗi ngày, đều ở bên tai chuyện ba xuất quỹ , chuyện ba bên ngoài con riêng .
Thực , Chu Ngọc Đường thật sự cảm thấy ly hôn gì . Ngược , hai còn tình cảm với nữa , mỗi gặp đều cãi , cũng còn cảm thấy vui vẻ khi một nhà ba ở một chỗ nữa . Thay vì cứ như miễn cưỡng ở bên khiến ai cũng vui thì ly hôn cho tất cả .
“Vì ? Con cùng ba ở bên ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-kiem-tien-tra-no/chuong-33.html.]
Vu Ái Hoa kinh ngạc, bà nghĩ rằng các bé trai thường thường sẽ luôn theo phía cha . Đó cũng chính là một trong những lý do khiến bà cứ mãi do dự , cố níu kéo một đàn ông còn thuộc về gia đình . Bà sợ mất con trai .
Chu Ngọc Đường là mệnh của bà .
mãi cho đến bây giờ , khi quyết định buông xuống , bà mới nhận điều đó .
Hơn nữa, đây bà luôn để những kẻ khác chiếm đoạt những thứ đáng lẽ nên thuộc về bà , nhưng giờ đây bà nhận , những vật ngoài đó mất còn thể , chỉ cần vẫn còn khoẻ mạnh tồn tại .
Chu Ngọc Đường lắc đầu, đẩy những món đồ mà Chu Ái Dân đưa đến , "Thực , con căn bản thích những thứ , nhưng ba mỗi đều bận, đưa đến cho con vội vã rời , cho nên con bao giờ cũng cơ hội để
."
Cậu còn nhớ rõ, một ba gọi điện thoại đến , sẽ đến đón .
là .... đợi ở cổng trường thật lâu thật lâu mà vẫn thấy ba đến . Sau đó mới , thì .... ba nhầm trường .
Lý do thật đáng buồn ? Là đáng , cũng thật đáng buồn !
Cậu học đến nay bao lâu , liền bấy nhiêu lâu ba từng xuất hiện . Cậu luôn tự nhủ rằng ba bận , nên kể từ khi hiểu chuyện cũng từng đòi hỏi ba điều gì. lớn hơn một chút , các bạn khác ba cũng bận , nhưng vẫn tranh thủ thời gian đến đón các bạn , các bạn vui vẻ cùng ba đồng hành , cũng hiểu rằng , nếu ba thật sự yêu , dù bận cũng sẽ thời gian , nhưng ba căn bản là yêu, cho nên mới vẫn luôn bận rộn .
Chu Ngọc Đường vốn là một đứa trẻ mẫn cảm , khi nhận rằng ba yêu như vẫn tự bảo như thế , đồng thời cũng nhận , tuy đôi khi nghiêm khắc , nhưng ít nhất trong thâm tâm bà là Chu Ngọc Đường , con trai của
“Mẹ , ly hôn , con sẽ ở cùng với , chúng cần tiền của ba , con sẽ ngoan ngoãn lời, nỗ lực học hành, kiếm tiền nuôi . Mẹ , ?"
Chu Ngọc Đường mở to mắt to về phía Vu Ái Hoa.
Vu Ái Hoa sững sờ, nước mắt kìm nữa, chảy dài má.
Bà :"Được."