Buổi sáng sớm, khí trong lành, gió nhẹ thoảng qua.
Dọc theo con đường khách sạn, Cố Ninh và Bùi Thời chạy bộ, từng bước chân đều đặn vang lên nền đường.
Chạy suốt hơn bốn mươi phút, Cố Ninh cảm thấy bụng đói, liền liếc bên cạnh, nhàn nhạt lên tiếng:
"Sắp chín giờ , về ăn sáng thôi."
"Được."
Bùi Thời gật đầu, ánh mắt vô thức lướt qua gương mặt cô.
Chạy lâu như , thế mà thở Cố Ninh vẫn định, dáng vẻ chẳng hề chút mệt mỏi nào.
Thật đúng là... thuật sĩ cấp mười, chỉ nhanh, mà còn vững vàng, giống như chạy thêm một tiếng nữa cũng chẳng thành vấn đề.
Khoảng cách giữa và cô ... quá xa ?
Bùi Thời rõ bản tư cách bên cạnh Cố Ninh theo cách mà mong . nếu thể giữ mối quan hệ bạn bè, cũng đủ .
Cả hai rời khỏi khách sạn, ghé một quán ăn sáng ven đường.
Cố Ninh tùy tiện gọi vài món, cắn mấy miếng, đó... ăn tiếp nữa.
Mùi vị tệ đến mức thể nào so sánh với món mì của Nguyệt Ly.
Bùi Thời cũng ăn bao nhiêu, vì kén chọn, mà là thật sự... quá khó nuốt.
Bánh bao nhân thịt thì gần như chẳng nhân, cắn chỉ vỏ bột, hơn nữa còn mặn đến mức khó chịu. Sữa đậu nành thì chẳng tí vị đậu nào, rõ ràng chỉ là bột pha loãng.
Cố Ninh liếc đĩa đồ ăn còn nguyên bàn, thở dài, dậy quẹt thẻ:
"Thôi, ăn nữa, về thôi."
Bùi Thời cũng phản đối.
Vừa bước sảnh khách sạn, hai liền gặp An Lê đang ngáp dài, vẻ mới thức dậy, chuẩn ngoài ăn sáng.
Cô lướt qua trang phục thể thao hai họ, tò mò hỏi:
"Hai chạy bộ ?"
"Ừ."
Cố Ninh gật đầu, giọng lạnh nhạt, nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-thien-dao-chinh-la-de-de-cua-ta/251.html.]
An Lê mím môi, ánh mắt lóe lên chút tiếc nuối:
"Nếu , cũng dậy sớm chạy cùng . Gần đây cảm thấy tăng cân nhiều..."
Cô chần chừ một chút, vẻ mặt lạnh nhạt của Cố Ninh, trong lòng chút yên.
Hôm qua, cô định tìm cơ hội xin , nhưng Bùi Thời và hai khác gián đoạn.
Bây giờ , thái độ của Cố Ninh còn lạnh hơn cả hôm qua.
An Lê chút bối rối.
Cô... thực sự xin Cố Ninh, cô tha thứ.
khi ý nghĩ đó hiện lên, chính cô ngẩn .
Mình và Cố Ninh chẳng thiết gì, chỉ mới gặp mấy , tại cảm giác như thể chuyện là lẽ đương nhiên?
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, An Lê hít sâu, lấy hết can đảm :
"Chị Cố Ninh, lát nữa thể đến phòng chị ? chuyện ."
Mộng Vân Thường
Bước chân Cố Ninh khựng .
Cô đầu, đôi mắt đen láy nheo An Lê, ánh mắt mang theo chút suy xét.
Một lúc , cô khẽ , giọng điệu lười biếng:
"Thôi, luôn bây giờ . Đừng ngoài mua đồ ăn sáng nữa, đồ ăn ở đây tệ lắm."
"Nếu ngại, trong phòng bánh mì và sữa, cô tạm dùng ."
An Lê sửng sốt, ngờ Cố Ninh dễ dàng đồng ý như .
Cô cứ tưởng rằng... sẽ từ chối.
“Được ạ!”
Bùi Thời bên cạnh, im lặng quan sát. Hôm qua, rõ ràng Cố Ninh còn lạnh lùng với An Lê, hôm nay thái độ đổi như ?
Quả nhiên, tâm tư phụ nữ thật khó lường, vĩnh viễn thể hiểu .
Cố Ninh dẫn An Lê về phòng . Vừa cửa, cô xuống ghế sofa, chỉ đống đồ ăn vặt mua từ hôm qua bàn.
“Ngoài những thứ vị nho, cô cứ tự nhiên ăn.”