Bạch Cảnh Xuyên cúi tháo dây Tô Mộc, nhưng dây quấn chặt quanh eo cô, dễ gì lấy .
"Tô Mộc, đưa dây đây, sư phụ đang chờ."
"Cái gì mà gấp gáp, c.h.ế.t tiệt Bạch Cảnh Xuyên, đưa trở cầu thang !"
"Nếu cô bản lĩnh thì tự mở mắt dậy mà về."
Bạch Cảnh Xuyên nhếch môi khẩy, đời nào chịu giúp. Anh còn nhớ rõ cảnh Tô Mộc tỏ thái độ với đó, bây giờ cơ hội trả đũa, thể bỏ qua?
"Được ! Bạch Cảnh Xuyên, nhớ kỹ! sẽ để yên cho !"
"Được , hai thể ngừng ?"
Cố Ninh bất lực, nhanh chóng bước tới mặt Tô Mộc, rút dây buộc quanh eo cô .
Vừa định xoay rời , thì bất thình lình Tô Mộc ôm chặt lấy chân.
Cố Ninh: ...
【Haha, c.h.ế.t ! Sao tự nhiên cảnh ?!】
【Muốn suy nghĩ của chị Ninh ngay lúc quá.】
【Chắc chị Ninh đang nghĩ: "Biết chia nhóm , cãi từ nãy đến giờ, điếc cả tai."】
【Khoảnh khắc chị Mộc ôm chân chị Ninh, mặt chị Ninh đơ luôn, trời ạ!】
【Nửa đêm mà suýt ngất.】
【Không gì , cũng , sợ hét, ngừng. Mẹ còn hỏi thần kinh !】
"Thả ."
Cố Ninh vỗ trán, thật sự hiểu nổi. Sao ai cũng thích ôm chân cô ? Chân cô gì đặc biệt ?
"Ninh Ninh, thả! Cô đưa về lối cầu thang , sợ độ cao mà!"
"Vậy cô dậy ."
Trước ánh mắt tha thiết của Tô Mộc, Cố Ninh chỉ thể bất lực mà đáp.
"... chân mềm nhũn , lên nổi!"
Tô Mộc mà nước mắt, trong lòng thầm chửi tổ tiên mười tám đời của Bạch Cảnh Xuyên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-thien-dao-chinh-la-de-de-cua-ta/296.html.]
"Tiểu Bạch, đỡ Mộc Mộc dậy . Đừng trêu cô nữa, cô thật sự sợ độ cao."
Bạch Cảnh Xuyên đành thở dài, bất đắc dĩ về phía Tô Mộc.
Không còn cách nào khác, sư phụ lên tiếng, thể tiếp tục trêu chọc nữa.
"Đưa tay đây, kéo cô dậy."
Bạch Cảnh Xuyên vỗ vai Tô Mộc, hiệu cô nắm lấy tay .
Mộng Vân Thường
ngay khoảnh khắc tiếp theo, khi bàn tay cô chạm —
Cô há miệng, cắn mạnh xuống!
"Á á á á! Chết tiệt Tô Mộc! Đau c.h.ế.t !"
Cố Ninh bịt tai, coi như thấy gì.
Tô Mộc nhân lúc Bạch Cảnh Xuyên hét lên đau đớn, nhanh chóng bò về phía cầu thang.
Dáng vẻ bò trườn của cô trông kỳ lạ vô cùng, nhưng cô chẳng quan tâm, nhắm chặt mắt, dựa cảm giác mà mò đường .
Mãi đến khi chạm bậc thang đầu tiên, cô mới dám mở mắt, hớn hở Bạch Cảnh Xuyên đang ôm tay đau đớn, nhếch môi đắc ý.
"Bạch Cảnh Xuyên, đây là cái giá trả khi dám chọc ! Hừ!"
Bỏ mặc hai kẻ ngốc phía , Cố Ninh chỉ nhanh chóng thành nhiệm vụ về khách sạn ngủ.
Giờ gần mười giờ tối, cô mệt đến mức nhấc chân, còn tiêu hao hết linh lực, cả uể oải chẳng còn chút sức.
Cô nhanh chóng kiểm tra dây thừng, khóa an buộc chặt eo . Sau đó, cô bước đến mép bệ nhảy, xuống phía .
Cách đó hai mươi mét, một phong bì trắng và một chiếc đai đen lơ lửng giữa trung, treo một khung sắt.
Cố Ninh liếc Bạch Cảnh Xuyên, vẫn còn đang vật lộn với Tô Mộc, thản nhiên :
"Đứng đây đợi , xuống lấy đồ."
"Hả?"
Bạch Cảnh Xuyên còn kịp phản ứng, chỉ thấy bóng dáng Cố Ninh lao thẳng xuống từ mép bệ nhảy!
"Sư phụ!!!"
Bạch Cảnh Xuyên sững sờ, tim như ngừng đập, vội vàng chạy đến mép bệ xuống.
Tô Mộc cũng c.h.ế.t lặng, dám tin mắt .