Cố Trạch mặt Cố Ninh, ánh mắt kiên định. Giọng trầm xuống, từng lời đều mang theo chân tình.
" . chẳng quan tâm gì đến vũ trụ, chẳng bận tâm đến những thứ bên ngoài. Điều duy nhất trân trọng nhất vẫn luôn là chị. Kể cả khi thức tỉnh, điều đó cũng từng đổi."
Cố Ninh lặng lẽ , lắng những lời chân thành . Đáy mắt cô thoáng qua một tia tối sâu thẳm, như ẩn chứa cảm xúc mà ngoài thể hiểu thấu.
Chậm rãi, cô dậy, bước đến mặt Cố Trạch. Cô xuống, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt . Lần , giọng cô trở nên dịu dàng hơn, mang theo một chút ấm áp khó nhận .
"A Trạch ngốc nghếch..."
Cô khẽ thở dài, ngón tay lướt qua đường nét gương mặt , giống như đang chạm một ký ức khắc sâu trong lòng.
"Mọi thứ... đều do chị tạo . Ngoài A Diệu và Thời Thâm, chỉ em là luôn ở bên chị từ khi em sinh ."
Cố Trạch khẽ run lên khi cảm nhận ấm từ tay cô.
"Thật , từ lâu đây, chị hiểu rõ ý nghĩa của sự tồn tại của chúng ." Cố Ninh ngừng một chút, tiếp tục, giọng càng thêm trầm tĩnh. "Chị là khởi tạo, còn em là kế thừa mà chị sẵn lòng bảo vệ."
Cô rút tay , lên, xoay về phía cửa sổ.
"A Trạch, hãy suy nghĩ thật kỹ. Thời gian còn nhiều nữa ."
Cố Ninh khép hờ mi mắt, để mặc ánh trăng nhàn nhạt phủ lên gương mặt cô.
Có những thứ, dù bao nhiêu chăng nữa, cũng thể khiến khác hiểu.
Đó là định mệnh của cô, là cái gông mà cô thể thoát khỏi.
Đêm nay... chắc chắn là một đêm ngủ.
Tại trung tâm vũ trụ
Giữa gian bao la vô tận, một bàn tròn thần bí, một quả cầu năng lượng khổng lồ lơ lửng giữa trung, tỏa ánh sáng rực rỡ đầy màu sắc.
Phía bắc của bàn tròn, một bức tượng đá khổng lồ khắc hình một phụ nữ, uy nghiêm mà thần bí.
Mộng Vân Thường
Bên bức tượng, một trận pháp tám vòng xoay chậm rãi, phát ánh sáng xanh đậm. Trước vòng xoáy ánh sáng , một phụ nữ khoác áo choàng dài màu xanh đậm thẳng lưng, ánh mắt lạnh lẽo.
Ôn Uyên nhàn nhạt liếc sáu mặt. Giọng cô mang theo cảm xúc:
"Gọi đến đây chuyện gì?"
Sáu . Một đàn ông tóc đỏ khoác áo choàng đỏ bước , chút khách sáo, lên tiếng chất vấn:
"Hừ, Ôn Uyên, chúng đều là thông minh, cần vòng vo gì. Cô hãy thật , Cố Trạch rời khỏi Vọng Hư ?"
Ôn Uyên khẽ nhướng mày, ánh mắt sắc bén quét thẳng về phía đàn ông .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-thien-dao-chinh-la-de-de-cua-ta/505.html.]
"Viêm, ông thật to gan. Dám trực tiếp gọi thẳng tên của Chủ nhân?"
Người đàn ông tóc đỏ – Viêm – hừ lạnh, khóe môi nhếch lên đầy giễu cợt.
"Chủ nhân? Ha!"
Hắn Ôn Uyên, ánh mắt đầy ẩn ý.
"Nếu nhớ lầm, trong chúng , cô là ghét tên nhóc đó nhất. Sao bây giờ đột nhiên thừa nhận ?"
Lời của Viêm dứt, một đàn ông khác khoác áo choàng trắng, mái tóc bạch kim dài đến thắt lưng, bước lên. Đôi mắt xanh nhạt của mang theo vẻ hứng thú, chằm chằm Ôn Uyên.
"Thiên Ly, ông ý gì?"
Giọng của Ôn Uyên d.a.o động, nhưng ánh mắt ngầm đề phòng.
Thiên Ly khẽ , đôi mắt sắc bén như xuyên thấu suy nghĩ của cô.
"Ý gì ?"
Hắn chậm rãi , từng chữ đều mang theo ý dò xét.
"Ôn Uyên, đừng giả vờ ngây thơ nữa. Chúng đều cảm nhận khí tức của tên nhóc đó... Trái Đất."
Không gian rơi một sự tĩnh lặng kỳ dị.
Người phụ nữ khoác áo choàng xanh lá ở bên cạnh cuối cùng cũng lên tiếng, ánh mắt cô Ôn Uyên đầy nghi ngờ:
"Cậu lẽ ở Vọng Hư. bây giờ, xuất hiện Trái Đất. Ôn Uyên, cô thể giải thích chuyện ?"
Ôn Uyên khẽ nheo mắt, giọng vẫn bình thản, nhưng ẩn chứa sự uy nghiêm:
" rõ các đang gì. Hiện tại, chỉ là Chủ Nhân Thiên Đạo mà còn là Chủ Nhân chung của vũ trụ."
Cô dừng , ánh mắt quét qua sáu mặt, ngữ điệu trở nên sắc bén hơn:
"Đừng quên lời thề mà các lập mặt . Chẳng lẽ đến cả lễ nghĩa cơ bản nhất các cũng nhớ ?"
Không ai lên tiếng.
Trong thâm tâm, Ôn Uyên hiểu rõ. Đám chắc chắn phát hiện điều gì đó nên mới đồng loạt đến chất vấn cô.
hiện tại, cô tuyệt đối thể để bọn họ sự thật.
Không thể để họ rằng, lý do Cố Trạch rời khỏi Vọng Hư...
Là vì Chủ nhân của cô.
Bọn họ thể rằng, Chủ nhân của cô – vẫn biến mất.