Cố Ninh lặng lẽ Hắc Diệu, ánh mắt cô dịu dàng mà kiên định.
"A Diệu, đừng giả vờ hiểu nữa. Đây là lựa chọn của em… cũng là kết thúc cho chuyện."
Hắc Diệu ôm ngực, lùi vài bước. Những lời của Cố Ninh như nhát d.a.o sắc bén đ.â.m trái tim . Cuối cùng, cũng hiểu. Mọi chuyện... sắp đặt từ lâu.
Trong khoảnh khắc , nỗi hối hận tràn ngập lòng . Nếu như ngày đó nhận lấy trái tim linh hồn , liệu giờ đây sẽ đối mặt với lựa chọn đau đớn đến thế ?
"Tại là ?!" – Hắc Diệu gào lên trong lòng, thở trở nên hỗn loạn, nghẹn ngào như bóp chặt.
Anh nhào đến ôm lấy Cố Ninh, gục đầu vai cô, nức nở như một đứa trẻ thể chịu đựng thêm.
"A Ninh... tại là ? Tại em chọn để kết thúc tất cả?"
"Tại em ngốc như ? Tại đồng ý với em ngay từ đầu?"
"Tại ? Tại chuyện đến bước ?"
Cố Ninh nhẹ nhàng vỗ lưng , giọng bình thản nhưng mang theo chút nghẹn ngào:
"A Diệu đừng … em hiểu nỗi buồn của , cũng giống như lúc em bắt đầu – lạc lõng, hoang mang và chẳng là đúng, là sai."
"Em chống căn nguyên bởi em phận ràng buộc, định đoạt như một quân cờ."
" em cũng hiểu… cho dù em cố gắng giãy giụa đến thế nào, em vẫn thể thoát khỏi ánh mắt của phận định sẵn."
"Vậy nên, chấp nhận, lẽ là một cách khác để giải thoát chính ."
"A Diệu, nếu như thật sự thể… thể để Thời Thâm và Phù Trần cùng."
Nghe đến đây, cả Thời Thâm và Phù Trần phía đều im lặng. Trong ánh mắt họ là sự mâu thuẫn, cam lòng, xen lẫn xót xa.
Thời Thâm chậm rãi bước tới, giọng mang đầy sự hoài nghi và khổ tâm:
"Cố Ninh… thật sự chỉ cách thôi ?"
Anh cô, ánh mắt như thể tin mặt đang quyết tâm buông bỏ đến như .
"Chúng … nhất định tiêu diệt căn nguyên thì mới thể kết thúc chuyện ?"
Phù Trần cũng lên tiếng, giọng trầm xuống:
"A Ninh, dù đôi khi từng giận cô… nhưng từng nghĩ đến việc sẽ thực sự tay với cô."
Cố Ninh mỉm buồn, gật đầu:
"Ba ngày. Tối đa ba ngày nữa, căn nguyên trong cơ thể em sẽ thức tỉnh và nuốt chửng phần còn ."
"Khi thần nguồn thức tỉnh, các sẽ còn cơ hội phản kháng."
Im lặng phủ xuống một nữa. Hắc Diệu cô thật sâu, đôi mắt đỏ hoe vẫn khô lệ. Anh chợt nâng khuôn mặt của cô lên, bàn tay run run vuốt nhẹ lên má cô.
"A Ninh… cuối cùng, hãy đồng ý với một điều."
"Anh thật sự… thật sự sẽ theo ý em."
Cố Ninh dịu dàng , khẽ gật đầu:
"Anh ."
Hắc Diệu mắt cô, giọng nhẹ như gió thoảng nhưng mang theo tất cả sự chân thành:
"Anh kết hôn với em. Theo nghi thức của con Trái đất… cưới em vợ. Hai ngày nữa, ?"
Câu khiến tất cả lặng .
Mộng Vân Thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-thien-dao-chinh-la-de-de-cua-ta/607.html.]
Thời Thâm và Phù Trần bên cạnh, ai dám lên tiếng. Bầu khí như đóng băng.
Nụ môi Cố Ninh vụt tắt, đó là ánh nghiêm túc và đầy cảm xúc:
"A Diệu… nếu em đồng ý với , sẽ do dự nữa, đúng chứ?"
"Phải!" – Hắc Diệu trả lời chút do dự.
Sau một thoáng do dự, Cố Ninh cúi đầu, thở dài một tiếng.
"Được, em đồng ý."
"… em một điều kiện."
"Xiềng xích thế giới em… tháo ."
Đó là sự nhượng bộ cuối cùng của Cố Ninh – giới hạn cuối cùng để giữ bản trong kiểm soát.
Không ngờ, Hắc Diệu lập tức gật đầu, đồng ý chút chần chừ:
"Được."
Câu trả lời khiến chỉ Cố Ninh sững sờ, mà cả Thời Thâm và Phù Trần cũng kinh ngạc.
Một nguyện ý cưới một cô gái ràng buộc bởi thế giới, một sẵn sàng trở thành cô dâu với xiềng xích quấn quanh… liệu gì đau thương hơn?
Khoảnh khắc , tất cả đều hiểu – Cố Ninh chính là ánh sáng mà Hắc Diệu giữ lấy cả đời.
Còn Hắc Diệu, là ngọn lửa mà Cố Ninh chẳng bao giờ với tới, dù đưa tay bao nhiêu nữa.
"Vậy thì hai ngày nữa… em sẽ đợi ở đây." – Cố Ninh vuốt nhẹ lên khuôn mặt Hắc Diệu, ánh mắt dịu dàng như sương sớm.
Hắc Diệu với cô, nụ còn đau đớn, chỉ còn sự bình yên.
Anh sang Thời Thâm và Phù Trần, giọng rõ ràng:
"Việc cưới xin, giao cho hai . Hãy thông báo với bộ thần dân Phù Thế Vạn Hoa rằng—Hắc Diệu sẽ cưới Cố Ninh vợ."
Phù Trần định phản đối, nhưng Thời Thâm giơ tay ngăn :
"Không , là hiểu phong tục Trái đất nhất, sẽ cùng Phù Trần lo liệu."
Rồi cả hai, chần chừ một lúc:
"Chỉ là… theo phong tục nhân gian… lễ cưới, cô dâu chú rể gặp mặt."
Cố Ninh mỉm , cho Thời Thâm:
"Em . Không cả."
Hắc Diệu gật đầu:
" thể đợi hai ngày."
Câu trả lời khiến Thời Thâm càng thêm nghi hoặc, nhưng Hắc Diệu chỉ để một câu:
" yên tĩnh một trong hai ngày . Hai hãy chuẩn lễ cưới ."
Rồi lặng lẽ biến mất.
Thời Thâm Phù Trần, trong lòng chợt dâng lên một dự cảm chẳng lành. Cảm giác như hai ngày tới… sẽ là khởi đầu cho một kết thúc mà ai mong .
Hai ngày trôi qua nhanh. Cả Phù Thế Vạn Hoa trở nên náo nhiệt từng thấy. Khắp các con đường đều là lời chúc phúc, rộn ràng tiếng nhạc và hương thơm bay khắp gian.
Cố Ninh Phù Trần mặc cho chiếc váy cưới đỏ thẫm, đầu đội vương miện vàng óng, tua rua rủ xuống hai bên má. Những xiềng xích nặng nề cô hóa thành những dải lụa đỏ mềm mại – tuy vẫn là trói buộc, nhưng mang vẻ như đang chúc phúc cho cô.
Cô yên giữa trung tâm sân lễ, chờ tân lang của .