Cô  Chung Ngôn Lễ, nở một nụ  nhưng ánh mắt   chút bi thương.
“Khoảng thời gian  xảy   nhiều chuyện khiến em cảm thấy thất bại và hoảng sợ. Vừa  em  ở đây, nhớ  chuyện xưa, cho đến khoảnh khắc  bước , em đột nhiên ngộ . Thực  sự bất an của em đều bắt nguồn từ sự  đổi trong mối quan hệ của chúng . Anh chỉ khi ở trong vai trò là  trai của em, mới yêu em một cách trọn vẹn. Bởi vì trong mối quan hệ  em,  cần  cân nhắc lợi hại, cũng  cần  lén lút giấu giếm. Cho nên bây giờ, chúng  hãy trở về vị trí của riêng   – .”
Nội tâm Chung Ngôn Lễ chấn động,  theo phản xạ lắc đầu phủ nhận. “Không, Lâm Lâm,  yêu em, bất kể là  trai  bạn trai,  cũng chỉ yêu  em…”
“ em  còn là lựa chọn duy nhất của  nữa.”
Phan Y Lâm bây giờ vô cùng tỉnh táo, cô nghiêm túc và bình tĩnh : “Anh, em sẽ dùng cả đời  để báo đáp công ơn của   đối với em nhưng điều đó  bao gồm việc  hy sinh lòng tự trọng và nhân cách của em. Anh  chọn một tương lai tươi sáng hơn, em cũng   trách nhiệm với tương lai của chính ,   thể   cái     cái . Anh , như   công bằng với em.”
Chung Ngôn Lễ mấp máy môi,   thể   lời nào.
Phan Y Lâm mỉm , vốn định  một lời chúc phúc nhưng  nhớ đến lời của Bộ Vi nên cuối cùng  im lặng.
Cuối tuần, Phan Y Lâm đến bệnh viện phá thai và xin ở  ký túc xá. Ký túc xá của trường  hề thiếu chỗ nên đơn xin  duyệt  nhanh. Cô  để Chung Ngôn Lễ đưa  mà tự  gọi xe, nhờ hai  bạn học giúp đỡ  chuyển hành lý  ký túc xá.
Vài ngày , cô nhận  điện thoại của Chung Ngôn Lễ.
“Lâm Lâm,  và cô  chia tay , em  về  ? Anh sai ,    nhất định sẽ một lòng một  với em,  bao giờ  những lời như  với em nữa. Chúng  vẫn như  đây,  ?”
Anh dường như  say, giọng   chút nghẹn ngào, chan chứa sự hối hận và tủi  vô tận.
Phan Y Lâm im lặng một lúc. “Anh ,  đời    t.h.u.ố.c hối hận, thực tế cũng   con đường nào để  . Em    món đồ hạng hai mà  chọn  khi  cân nhắc, cũng  cần sự miễn cưỡng và tạm bợ của .”
Nói xong cô liền cúp máy.
Phan Y Lâm bắt đầu trở nên  bận rộn, bận  đề tài, bận  luận văn, cô  dùng hết thời gian  đây để yêu đương  việc xã giao. Nỗi hoảng hốt và bất an trong lòng cũng dần dần nguôi ngoai.
Trên đường về quê  khi  nghiệp, cô  gặp   đàn  từng một thời  mưa  gió ở khoa Khoa học Máy tính ngay bên cạnh.
Sau  họ  trở thành một cặp.
Ngày cưới,  mới : “Thực    thầm yêu em ba năm, từ ngày em mười tám tuổi bước chân  cổng trường. May mắn , cuối cùng em cũng   đầu   .”
Phan Y Lâm mỉm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-tich-luy-cong-duc/chuong-208.html.]
“May mắn ,    từ bỏ.”
***
Trong phòng livestream, Bộ Vi  kết nối với vị khách cuối cùng trong đêm.
Màn hình chia  hai và xuất hiện ở đầu dây bên  là một  đàn ông trạc hai sáu, hai bảy tuổi.
Giống như Phan Y Lâm,   cũng đeo khẩu trang, thậm chí còn đeo thêm một cặp kính gọng đen, trông cứ như đang  chuyện gì mờ ám   ai  thấy.
“Chào Đại sư.” Bùi Vọng Chu đặt hai tay lên bàn  việc, các ngón tay đan hờ  , giọng   nghiêm túc   căng thẳng. “  đến để xem bói mà  một việc  nhờ Đại sư giúp đỡ.”
Bộ Vi gật đầu. “Anh cứ .”
Bùi Vọng Chu đắn đo một lát  cất giọng trầm trầm: “ xuất  là sinh viên y khoa và  công tác  gần hai năm.  gần đây  phát hiện bệnh viện của chúng   thực hiện một vài ca phẫu thuật  đúng quy chuẩn,  còn  giả  liệu…”
Anh còn   dứt lời thì kênh bình luận  bùng nổ.
[Niệm Từ Dữ Mặc: Trời đất! Bệnh viện, phẫu thuật  đúng quy chuẩn,  giả  liệu! Mấy từ  ghép  với , trời ạ, nghĩ kỹ mà xem, rợn hết cả tóc gáy.]
[Natsume Takashi Dịu Dàng Nhất: Phản ứng đầu tiên của  là hiến tạng…]
[Tư Thanh Mặc: @Natsume Takashi Dịu Dàng Nhất +1,  đây báo chí từng đưa tin , nhiều ca phẫu thuật cấy ghép tạng như thế, ai là  hiến tặng?]
[Mẹ Ngươi Tên Là Đồ Ngốc: Trời má ơi,  nổi hết da gà . Anh trai ơi,  cẩn thận chút nhé, nhớ chú ý an ,  thấy  điềm chẳng lành  đó.]
[Năm cân quýt đường: @Mẹ Ngươi Tên Là Đồ Ngốc Không  , phòng livestream của chị Vi nhà  chính là hai chữ CÔNG LÝ  hoa đó.]
Bùi Vọng Chu  hề để tâm đến những bình luận đó mà tiếp tục câu chuyện của : “Tháng mười hai năm ngoái,  một cô gái  trật mắt cá chân do vấp ngã, cuối cùng   chẩn đoán c.h.ế.t não. Khi đó  vẫn chỉ là một bác sĩ thực tập nên ngay cả bệnh án của cô   cũng   động . Mãi cho đến Tết, chủ nhiệm khoa của chúng  mời  bộ bác sĩ trong khoa  ăn cơm. Giữa chừng   ngoài  vệ sinh thì tình cờ  thấy ông  gọi điện thoại cho ai đó,   ông   một câu, rằng sinh mạng của bệnh nhân đều   lưỡi d.a.o phẫu thuật của bác sĩ.   giọng điệu của ông   gì đó  ,  đó  loáng thoáng  thêm một câu, ‘Gan, lá lách, phổi, thận, m.á.u  da thịt, tất cả đều là của quý cả. Hy sinh một  là  thể cứu  ít nhất sáu bảy , họ nơi chín suối cũng sẽ cảm thấy vinh hạnh vì sự vĩ đại của  thôi’.”
Giọng  của  chất chứa sự phẫn nộ và sợ hãi  đè nén, cảm xúc  nhanh chóng lan sang cả những  hâm mộ trong phòng livestream.
Kênh bình luận càng lúc càng sôi nổi.
Mười ngón tay đang đan   của Bùi Vọng Chu siết chặt , xương quai hàm cũng vì thế mà căng cứng. Dù  đang đeo khẩu trang  thể thấy rõ biểu cảm nhưng ai cũng cảm nhận  tâm trạng bất an của .
“ vẫn nhớ giọng điệu của ông  lúc đó,  thản nhiên    phần khinh miệt. Mỗi một chữ đều toát  sự thờ ơ và m.á.u lạnh  sinh mạng con , cứ như thể đó chỉ là một bụi cỏ ven đường,  thể tùy ý nhổ bỏ và giày xéo. Lòng  vô cùng bất an nên  bắt đầu âm thầm điều tra. Sau đó  phát hiện , cô gái  chẩn đoán c.h.ế.t não  lúc sinh thời từng ký  đơn xin hiến tạng. Những trường hợp tương tự như  còn  nhiều, ngày 16 tháng 5 cùng năm, một  bé mười bảy tuổi nhập viện vì viêm ruột thừa, cuối cùng  chẩn đoán suy tim  tử vong do cấp cứu  kịp. Ngày 12 tháng 7, một nữ sinh viên đại học mười chín tuổi  phá thai, c.h.ế.t vì xuất huyết quá nhiều. Ngày 21 tháng 9, một cô gái hai mươi ba tuổi vì ăn  một lượng lớn thực phẩm gây dị ứng dẫn đến thủng  dày, bắt buộc  cắt  một nửa.  ca phẫu thuật  thất bại, cô gái c.h.ế.t ngay  bàn mổ. Sau khi cha  cô  đến  lóc  ầm lên, bệnh viện  bồi thường hai mươi lăm vạn tệ.”