“Cũng . À  đúng, ý của cô là, hồn ma đó c.h.ế.t  bình thường? Là   khác hại c.h.ế.t?”
“Coi như  .”
Bộ Vi trả lời một cách nước đôi,  hâm mộ đều cảm thấy mới lạ.
Cái gì gọi là coi như?
Phải là ,   là  .
Sao trong miệng Đại sư   thể  kết luận mơ hồ như ?
Bộ Vi  : “Bà lão đó là  bỏ đói đến c.h.ế.t.”
Trần Gia kinh ngạc.
“Bỏ đói đến c.h.ế.t?”
Anh  theo phản xạ  quanh.
“Căn nhà  thuê  là một phòng khách một phòng ngủ còn  một phòng  việc,  thể sửa thành một phòng ngủ nhỏ, hai thế hệ ở cũng tạm . Giá nhà của khu chung cư  thuộc hàng trung bình khá, điều kiện của những  sống ở đây về cơ bản sẽ  quá tệ,   thể để   c.h.ế.t đói , trừ phi là cố ý.”
Nói đến đây Trần Gia dừng , đột nhiên phản ứng. “Trên mạng thường  những tin tức con cái bất hiếu, đủ  cách ngược đãi  già,  cho  già ăn cơm, bà lão ở tầng     là…”
Người hâm mộ cũng liên tục đồng tình,  bắt đầu c.h.ử.i bới.
Cho dù  nhớ ơn nuôi dưỡng của cha  cũng  thể lấy oán báo ân.  cũng   ,  thể là do cha   đây đối xử khắc nghiệt với con cái, về già mới gặp báo ứng.
Dù  thì loại tin tức xã hội  cũng  ít.
“Bà  hẳn là  nhốt trong một  gian kín,   .” Bộ Vi suy nghĩ một lát. “Nếu    sự thật,  thể cùng  lên đó xem thử.”
Trần Gia đầu tiên là sững ,  đó ánh mắt  sáng lên, gật đầu lia lịa.
“Được!”
Anh  , Đại sư  sắp dịch chuyển tức thời !
Quả nhiên, giây tiếp theo, Bộ Vi  từ hư  xuất hiện  lưng  .
Dù  thấy bao nhiêu  thần thông như , sự phấn khích của  hâm mộ  bao giờ phai nhạt, kênh bình luận  bắt đầu một màn a a a a chiếm lĩnh.
Trần Gia  càng quên cả lời .
Bộ Vi lãnh đạm : “Đi thôi.”
Lúc  Trần Gia mới  hồn. “Ồ, .”
Anh  cầm điện thoại lên  theo Bộ Vi  ngoài, hai   thẳng lên lầu bằng cầu thang bộ.
Trần Gia đang định gõ cửa, Bộ Vi lắc đầu ngăn ,  đó kéo tay  , xuyên tường mà .
Trần Gia cả  đều hóa đá.
Bộ Vi  bật đèn,  thẳng  phòng  việc. “Chính là cái tủ đó.”
Căn phòng  tổng cộng  đầy năm mét vuông, cạnh cửa sổ  một chiếc giường phản, góc tường  một chiếc tủ kiểu cũ hai cánh. Tủ đóng chặt nhưng Trần Gia đột nhiên rùng  một cái, cảm thấy lạnh lẽo.
“Đại, Đại sư…”
Trần Gia  nuốt nước bọt, buột miệng một câu  hợp thời. “Xâm nhập gia cư bất hợp pháp hình như là phạm pháp.”
Người hâm mộ vốn đang chìm đắm trong  khí kinh dị  ,  câu    cho bật .
Chàng trai  cũng  chút hài hước.
Tay Bộ Vi  đặt lên tay nắm cửa tủ,   liền  đầu     một cái.
“Anh  phát hiện  chúng  đến đây lâu như  mà  kinh động đến ai ? Gia đình   chuyển nhà , trong tình huống bình thường, hai chúng   lẽ sẽ  phán là đột nhập trộm cắp hoặc cướp giật.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-tich-luy-cong-duc/chuong-303.html.]
Trần Gia: “…”
Người hâm mộ  một  nữa ha ha ha.
Trần Gia  gượng   gì.
Đại sư cũng khá là hài hước lạnh.
Bộ Vi mở tủ, bên trong trống .
Bốp bốp bốp —
Bốp bốp bốp —
Tiếng vỗ  tấm gỗ quen thuộc vang lên,  lưng Trần Gia lập tức lạnh toát.
“Chính là âm thanh !”
“Lùi  một chút.”
Bộ Vi giơ tay  hiệu cho   lùi , nhanh chóng vẽ bùa.
“Càn khôn vạn vật, âm dương tương ứng, thính ngô hiệu lệnh, tốc tốc lai lâm, hiện!”
Một bóng hư ảo đang co ro xuất hiện trong tủ.
Người hâm mộ còn  kịp kinh hãi   tư thế co ro của hồn ma bà lão  cho sững sờ.
Bà  cong lưng ôm hai chân, gầy đến mức   mất hết hình dạng, mặt, cổ và bàn tay lộ  ngoài   chỉ là da bọc xương.
Bà  run rẩy ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy bi thương và tuyệt vọng khiến   ngạt thở.
“Cứu  với, cầu xin các , cứu  với…”
Giọng bà lão trầm khàn, một tay máy móc gõ  tủ, cùng với tiếng cầu cứu,  kinh dị   đau đớn.
[Thiển Tiếu Niệm Y Nhân: A a a a, bà cụ  nhốt c.h.ế.t trong cái tủ  ? Cho nên bà  suốt vẫn luôn vỗ cửa cầu cứu?]
[Tình Yêu C.h.ế.t Trong Dòng Thời Gian: Trời ơi,  khi c.h.ế.t linh hồn cũng   tự do,  thể thấy lúc còn sống   chịu đựng bao nhiêu giày vò. Đây là địa phược linh  nhốt trong tủ ? Sao  thể đối xử với  già như  chứ a a a a tức c.h.ế.t  !]
[Cuốn Sổ Tay Ố Vàng: Nhớ đến bà nội của , lúc nhỏ điều kiện sống kém, bà lúc nào cũng dành những thứ  nhất cho  hu hu hu hu.]
[Ngoảnh Lại Vẫn Sáng: Đây là ngược đãi  già! Báo cảnh sát,  báo cảnh sát!]
Trần Gia cũng  cảnh tượng  mắt  cho kinh ngạc đến ngây ,   theo phản xạ định đến cứu bà lão  nhưng   Bộ Vi đưa tay ngăn . “Trên  bà   âm khí,   thể chạm  .”
Lúc  Trần Gia mới nhớ  vấn đề ,  dám tiến lên nữa.
Bộ Vi cúi xuống đỡ tay bà lão, đưa bà  ngoài. Có lẽ bà  co ro quá lâu nên vẫn giữ nguyên tư thế cong lưng, gò má hốc hác đầy vẻ mệt mỏi và tang thương, bà rụt rè  Bộ Vi.
“Cảm, cảm ơn.”
Bộ Vi hỏi: “Bà   tự  báo thù ?”
Bà lão  câu hỏi   cho ngẩn , vẻ mặt thẫn thờ ngơ ngác  bi thương bi thương,  đó vẫn lắc đầu.
“Không,  cần . ,  chỉ  rời khỏi đây, quá, quá tối ,  sợ… Cô gái, cô  thể tiễn   đầu thai ?”
Bà  nhốt trong tủ, nỗi sợ hãi về cơn đói và bóng tối chiếm đầy tâm trí, mãi đến khi c.h.ế.t cũng  thể thoát khỏi cái lồng giam .
Sau đó bà  thấy con trai  ghê tởm kéo xác  , cô con dâu thì lẩm bẩm c.h.ử.i rủa c.h.ử.i bới dọn dẹp chất thải. Dưới ánh mắt như , bà run rẩy sợ hãi, phát hiện  vẫn  thể   ngoài .
Cô gái nhỏ    thể dễ dàng đưa   ngoài, cô  nhất định  thể để   đầu thai.
Bộ Vi bắt gặp ánh mắt đầy hy vọng của bà, khẽ thở dài một tiếng.
Cha   từng  nhãng lơ là nghĩa vụ nuôi dưỡng nhưng con cái  chê bai ghê tởm cha  già nua ‘vô dụng’. Dành sự ác ý lớn nhất cho những   yêu nhất.
“Họ chê bà là gánh nặng,  khóa bà trong tủ, tự   du lịch, để bà c.h.ế.t đói trong sợ hãi  đó  lợi dụng tang lễ của bà để kiếm tiền phúng điếu. Hành vi độc ác của chúng  bằng cả cầm thú, trời  đều phẫn nộ.”
Người hâm mộ lập tức bùng nổ.