“ ngày nào cũng chuyến xe buýt , trạm cuối cùng chính là nhà . Nếu tắc đường thì nửa tiếng là đến. Hôm nay tăng ca thêm nửa tiếng, sáu giờ lên xe, đến bây giờ một tiếng , suốt quãng đường hề tắc đường cũng ai lên xuống xe, xe cứ chạy mãi dừng. Giữa chừng ngủ gật một lúc, tỉnh dậy thì phát hiện con đường mới qua, là đến giờ đầu mà là… giống như mới lên xe bao lâu . Số xe cũng từ đầu đến cuối chỉ bấy nhiêu, hề sự đổi. Lúc nãy đến hỏi tài xế, ông liếc một cái, gì. cảm thấy vẻ mặt ông chút đúng, giống như một con rối linh hồn .”
Anh càng càng sợ hãi, bàn tay cầm điện thoại tự chủ mà run lên. “Ông, ông là ma ?”
Bộ Vi im lặng một lát, : “Nhìn xuống đất .”
Người đàn ông – Hồ Thiệu Huy, mặt mày mờ mịt, theo lời, cúi đầu xuống. “Không gì cả? Sạch sẽ mà, cái gì cũng…”
Giọng đột nhiên ngừng .
Lúc , bên ngoài trời tối, đèn trong xe cũng sớm bật sáng.
Mà chân bóng.
Hồ Thiệu Huy thở gấp, , đột nhiên phát hiện thở.
“… là ma?”
“ .”
Bộ Vi đưa câu trả lời chắc chắn. “Cả xe đều c.h.ế.t hết .”
Kênh bình luận bùng nổ.
[Trân Trân!!!: Vãi, vãi, hóa là quỷ đả tường mà là xe buýt ma !]
[Kẹo Sao YUZ: Nghe xe buýt ma thể mở ranh giới giữa thực tại và thế giới tâm linh, xuyên qua hai giới.]
[Mộ Trú: Em cũng từng qua! Nếu bình thường lên nhầm xe buýt ma sẽ coi là một phần của chiếc xe đó, mãi mãi xuống !]
[Ngoảnh Đầu Không Giữ Được Thời Gian: nhớ đến tin tức ba ngày , vụ t.a.i n.ạ.n giao thông cầu XX, một chiếc xe buýt vì tránh gấp đ.â.m hỏng lan can rơi xuống sông, xe bao gồm cả tài xế là chín , một ai sống sót. Có là chiếc xe ?]
[Ba Tấc Thành Cũ Bảy Tấc Chấp Niệm: Má ơi, sự kiện tâm linh thật sự bước hiện thực .]
Hồ Thiệu Huy thấy mấy thông tin mấu chốt kênh bình luận, chỉ cảm thấy trời đất cuồng.
Anh nhớ .
Ba ngày , bàn tiệc cẩn thận đổ rượu lên khách hàng, mặc dù đối phương để ý, vẫn sếp mắng cho một trận còn trừ tiền thưởng.
Con trai sắp lên tiểu học, ngày trả tiền vay mua nhà cũng sắp đến.
Một chút tiền thưởng ít ỏi đó đối với một gia đình bình thường mà là vô cùng quan trọng.
là họa vô đơn chí.
Chiếc ví của biến mất.
Hồ Thiệu Huy nhớ lúc nãy khi lên xe va một cái, lúc đó để ý nhưng bây giờ thể nhớ ánh mắt lảng tránh và bước chân vội vã của đó.
Chắc chắn là trộm lúc đó .
Hồ Thiệu Huy vội vàng đến bên cạnh ghế lái, với tài xế: “Bác tài, ví tiền của móc túi , phiền bác dừng xe một chút, bây giờ chắc chắn chạy xa .”
Tài xế : “Chưa đến trạm, thể dừng .”
Hồ Thiệu Huy sốt ruột. “Phiền bác linh động một chút, chiếc ví đó thật sự quan trọng đối với , bên trong ảnh của vợ , cô …”
Tài xế đầu .
“Dù quan trọng đến cũng thể dừng , đây là cầu vượt. Hay là báo cảnh sát để cảnh sát trích xuất camera giám sát cũng đỡ cho như ruồi đầu mà tìm loạn lên.”
Đây quả thực là cách thỏa và hiệu quả nhất.
Hồ Thiệu Huy nghĩ đến việc hôm nay sếp mắng xối xả, trừ tiền thưởng, áp lực trả nợ mua nhà và con cái nhập học, tấm ảnh mà vợ qua đời để trong ví, đột nhiên sụp đổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-tich-luy-cong-duc/chuong-324.html.]
Ghế lái là loại bán khép kín.
Hồ Thiệu Huy mất hết lý trí, nửa rướn trong, tóm lấy cổ áo tài xế, mắt đỏ hoe gầm lên: “ bảo ông dừng xe! Dừng xe!”
Tài xế vội vàng đ.á.n.h lái. “Buông tay , sẽ hại c.h.ế.t tất cả đó, mau buông tay.”
Hồ Thiệu Huy chửi: “Mẹ kiếp, chính đây còn sắp sống nổi nữa còn quan tâm đến sống c.h.ế.t của khác gì? bảo ông dừng xe ông thấy , mau dừng xe –”
Tài xế thấy chút , vội : “Anh buông tay , sẽ dừng xe ngay.”
đúng lúc , một chiếc xe tải lao đến từ phía đối diện. Tài xế mới giành tay lái, vội vàng đ.á.n.h lái khẩn cấp, đó là một tiếng “rầm”, đ.â.m lan can, cả chiếc xe theo đó rơi xuống sông.
“Nhớ ?”
Giọng lạnh lùng của Bộ Vi kéo Hồ Thiệu Huy trở về.
Anh biến thành bộ dạng khi c.h.ế.t, ướt sũng, mặt mày chút phù nề do ngâm nước.
“Là …”
Giọng Hồ Thiệu Huy nghẹn ngào, tràn đầy sự áy náy và tự trách. “Là hại c.h.ế.t họ. Xin , , chỉ là quá vội vàng, xin …”
Vẻ mặt Bộ Vi lãnh đạm.
Xin chỉ là một thái độ, thể cứu vãn gì.
Huống hồ, đó là tám mạng .
Người sống đời, ai mà nỗi khổ, ai mà khó khăn?
Anh vì sự bất mãn của mà liên lụy khác mất mạng, c.h.ế.t tự nhiên oán niệm cực lớn, chiếc xe buýt còn đến trạm cuối trở thành xe buýt ma.
“Nhìn cô gái cùng hàng ghế với kìa.”
Hồ Thiệu Huy đầu qua, cô gái mặc một chiếc áo phao màu hồng, xách theo vali, đang điện thoại.
“Đã lên xe còn hai trạm nữa là đến nhà. Biết , tạm biệt –”
Âm thanh chói tai vang lên, mắt như xuất hiện một vòng xoáy, vô mảnh ký ức vụn vặt lóe lên, đó trở bình thường.
Chiếc xe dừng bên cạnh trạm xe ban đầu, cửa xe mở .
Một trẻ đang dắt con chuẩn lên xe.
Bộ Vi : “Ngăn họ .”
Người bình thường mà bước xe buýt ma sẽ nhốt ở bên trong cho đến khi c.h.ế.t.
Hồ Thiệu Huy hại c.h.ế.t bao nhiêu , trong lòng vô cùng áy náy, đương nhiên liên lụy đến vô tội nữa.
Anh vội vàng dậy về phía cửa xe, chặn đôi con .
“Không lên.”
Người trẻ bước một chân lên, ngẩng đầu thấy bộ dạng của , sợ đến mức lùi hai bước, theo phản xạ che mắt con gái . Cô quanh bốn phía nhưng phát hiện mấy đang đợi xe đều đang nghịch điện thoại, một phụ nữ mặc đồ công sở màu đen ngập ngừng tiến lên.
“Xin hỏi, cần giúp đỡ gì ạ?”
Người trẻ sững , định hỏi ‘ lên xe’ thì thấy tiếng cửa xe đóng .
Cô theo phản xạ đầu liền thấy chiếc xe buýt chạy , nhanh biến mất trong dòng xe cộ.
, biến mất .
Mặt cô trắng bệch, hỏi phụ nữ bên cạnh. “Lúc nãy cô thấy chiếc xe buýt dừng ở đây ?”
Người phụ nữ chút mờ mịt “a” một tiếng. “Không , chị xe buýt tuyến nào ?”