“A!!!”
Hắn trợn trắng mắt, ngã ngửa , nhưng shipper nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy.
“Xỉu , , để hô hấp nhân tạo cho.”
Nói , cái miệng sủi bọt m.á.u từ từ tiến gần.
“Quỷ!!!”
Hứa Diệu Dương hét lên t.h.ả.m thiết, đẩy shipper , lết bò chạy khỏi nhà Tô Nhiên.
Người phụ nữ nấu ăn đến muộn một chút, bà về phía , tháo đầu xuống ôm tay , còn tay trái thì vuốt mái tóc rối.
Hứa Diệu Dương đang hoảng hốt chọn lối , đ.â.m sầm bà . Cái đầu của phụ nữ lăn lông lốc khỏi tay, Hứa Diệu Dương là phản xạ điều kiện đó, bất giác đưa tay đỡ lấy.
“Ôi, đầu của , trả đầu cho .”
Hứa Diệu Dương con quỷ đầu mặt, cổ là một cái lỗ to bằng miệng bát, m.á.u me đầm đìa.
Não như c.h.ế.t máy, chậm chạp và ngây dại cúi đầu thứ tay .
“A!!!!!!!!”
Lần thì dọa ngất thật .
Tô Nhiên túm tóc , lôi đến bên cửa sổ, mở cửa .
Dưới lầu mấy thùng rác lớn, Tô Nhiên túm cổ áo ném thẳng xuống .
Dĩ nhiên, lực kiểm soát , khi ném, Tô Nhiên còn bụng cho tỉnh .
May mà ai thấy, nếu Tô Nhiên khó mà giải thích cho rõ .
“Ọe… ọe…”
Nỗi sợ hãi khi ném từ lầu xuống suýt nữa Hứa Diệu Dương sợ vỡ mật. Hắn nén cơn buồn nôn, bò khỏi thùng rác, ngay cả can đảm liếc lên lầu cũng , ba chân bốn cẳng chạy mất dạng.
Tô Nhiên hài lòng gật đầu: “Tốt lắm, ăn cơm thôi.”
Mê Truyện Dịch
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-112.html.]
Trên mâm cơm, Tô Nhiên yểm thêm bùa chú.
Sáu ăn bữa cơm đầu tiên trong kiếp quỷ của .
Sau bữa ăn, Tô Nhiên lượt hỏi họ còn tâm nguyện gì thành, hứa sẽ giúp họ thực hiện.
Người đầu tiên là shipper trẻ tuổi, di nguyện của khá đơn giản, chỉ là canh cánh trong lòng về mấy đơn hàng giao tới. Tô Nhiên dựa theo thông tin đơn hàng cung cấp mà gọi điện cho từng , mặt shipper gửi lời xin .
Tiếp theo là một đôi vợ chồng già đang chuẩn đến bệnh viện đưa cơm cho con gái bệnh, Tô Nhiên đưa họ đến gặp con gái cuối.
Một cô bé học sinh cấp hai tan học về nhà, nửa năm nỗ lực, thứ hạng thi cử cuối cùng cũng lọt top mười của lớp, nhưng vẫn kịp báo cho bố …
Một phụ nữ trung niên chợ về nhà và một mấy công việc cùng lúc, đều gặp một nữa.
Họ đều những thể quên và tình thể cắt đứt.
Tô Nhiên lượt giúp họ thành di nguyện, cuối cùng vung tay một cái, cửa Địa Phủ xuất hiện. Bên trong cánh cửa tối tăm, sương đen bao phủ, sâu lường như một lỗ đen.
Một âm sai bước , là một trai trẻ tuấn tú môi hồng răng trắng, mày thanh mắt sáng, chỉ là sắc mặt tái. Anh vung sợi dây xích khóa hồn trong tay, xâu mấy hồn ma thành một chuỗi.
Anh hành lễ với Tô Nhiên: “Cô nương hẳn là một vị Thiên Sư, tại hạ Âm Vô Thường Bạch Lục.”
Quan sai ở Âm gian nhiều, Hắc Bạch Vô Thường là đầu, giống như tiểu đội trưởng, còn những lính quèn còn đều gọi chung là Âm Vô Thường.
Tô Nhiên thấy đối phương lịch sự như cũng khách khí chào hỏi, nhân tiện đưa lá tụ âm phù chuẩn sẵn: “Chào , là Tô Nhiên, phiền sai gia một chuyến, chút tụ âm phù coi như chút lòng thành.”
Bạch Lục sớm em một vị Thiên Sư điều, lá bùa tặng cực kỳ hữu dụng, hôm nay cuối cùng bánh ngon cũng từ trời rơi xuống đầu .
Bạch Lục cố gắng đè nén khóe miệng đang nhếch lên, hai mắt sáng rực chằm chằm lá tụ âm phù, nước miếng sắp chảy tới nơi, hai tay nhận lấy lá bùa vội vàng nhét trong áo.
miệng vẫn khách sáo : “Tô Thiên Sư khách sáo quá, dám nhận chứ?”
Tô Nhiên liếc trong áo , thầm nghĩ: Đã nhét mà còn dám.
Miệng cô : “Chút lòng thành thôi, sai gia cần khách khí, còn phiền nữa.”
“Vậy tiểu nhân khách sáo nữa.”
Nhận đồ của Tô Nhiên, Bạch Lục cảm thấy Tô Nhiên đặc biệt thiết, liền mở lời tuôn một tràng.