Tiếc là bần đạo tư chất tầm thường, chỉ học hai ba phần bản lĩnh của sư phụ, còn Huyền Không khi tu luyện tà thuật thì ngày càng mạnh hơn. Haiz, e rằng bần đạo thể thành di mệnh của sư phụ .”
Nguyên Thanh thở than, chậm rãi cúi đầu, vẻ mặt bất lực vô vọng, bộ râu hoa râm khẽ run run, dường như đang nức nở.
Mao Tiểu Phàm lén liếc sư phụ một cái, cũng cúi đầu theo.
Tô Nhiên mà đành lòng: “Đã là tà đạo thì ai cũng khinh bỉ, nếu thật sự chuyện , cũng sẽ tha cho .”
Nguyên Thanh liền ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh: “Thật ? Tô cô nương bằng lòng giúp đỡ, thật là đại nhân đại nghĩa, bần đạo xin cảm tạ .”
Nói , ông còn dậy hành lễ với Tô Nhiên. Mao Tiểu Phàm cũng điều mà hành lễ theo.
Hành động của hai khiến Tô Nhiên ngớ , cô là sẽ giúp đỡ từ khi nào?
Lão già đang gài bẫy để chui đấy chứ?
Nhìn ánh mắt đầy hy vọng của Nguyên Thanh, Tô Nhiên nỡ từ chối, đành đồng ý.
“Được , lúc nào đối phó với Huyền Không thì báo một tiếng, sẽ qua giúp. thấy vết thương của hai cũng gần khỏi , khi nào ?”
Nguyên Thanh một nụ vô hại: “Không vội, vội, chúng tạm ở chỗ cô nương. Tô tiểu hữu ở một nguy hiểm lắm, từ hôm nay trở , cứ để thầy trò chúng bảo vệ cô. Ồ, thầy trò chúng ở chung một phòng là .”
Mao Tiểu Phàm theo: “ đó, Tô tỷ, thầy trò con sẽ bảo vệ chị.”
Cậu còn tự động đổi cả cách xưng hô với Tô Nhiên.
Gọi là gì cũng , Tô Nhiên thấy cả, chỉ là bảo vệ …
Hai ngược ?
Mê Truyện Dịch
“Hai bảo vệ ?”
“ , bản lĩnh của thầy trò chúng kém một chút, nhưng sức mọn cũng là sức, Tô tiểu hữu cần khách sáo với chúng .”
Lời của Nguyên Thanh khiến cô tài nào phản bác . Hít một thật sâu, cố gắng nặn một nụ , Tô Nhiên thử đổi suy nghĩ của hai .
“Hai trở về, trong sư môn sẽ lo lắng đó.”
Nguyên Thanh xua tay, vẻ mặt nghiêm túc: “Không , , sư môn chỉ còn hai chúng thôi.”
Tô Nhiên: “…”
Hai thầy trò mở to đôi mắt tròn xoe, chớp chớp cô, Tô Nhiên cảm giác như đang ăn vạ.
Xoa xoa huyệt thái dương đang giật thình thịch, Tô Nhiên bất lực chỉ căn phòng bên trái: “Thôi , hai ở phòng khách bên trái .”
“Được, .” Nguyên Thanh vui vẻ kéo Mao Tiểu Phàm chạy phòng.
“Đợi , còn một chuyện nữa,” Tô Nhiên gọi Nguyên Thanh , “Nguyên Thanh đạo trưởng, nhờ ông nhận một tử…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-145.html.]
“Cô Quan Húc ? Không vấn đề gì, bần đạo nhận.” Nguyên Thanh đáp chút do dự.
“Vậy phiền đạo trưởng , lát nữa sẽ đưa thông tin liên lạc của cho ông.”
“Được.”
Trở về phòng, Mao Tiểu Phàm nhỏ giọng hỏi sư phụ: “Sư phụ, nam nữ hữu biệt , chúng ở đây bất tiện ?”
“Lúc lúc khác, tình huống khác thì xét khác chứ.” Nguyên Thanh tủm tỉm vuốt râu.
“Tổ sư gia của con còn một câu di ngôn mà với con.”
“Di ngôn gì ạ?”
“Nữ tử họ Tô, quý nhân của sư môn.”
Mao Tiểu Phàm hiểu: “Nghĩa là ạ?”
Nguyên Thanh cốc cho một cái đầu: “Đơn giản mà con cũng hiểu. Nghĩa là, cô nương họ Tô sẽ là quý nhân của sư môn chúng . Lúc khi con kể với , đoán thể là cô , ngờ hôm qua gặp , đây chính là duyên phận. Con nghĩ mà xem, cô nương họ Tô bản lĩnh mà chúng gặp , ngoài cô còn ai nữa? Đi theo cô chắc chắn sai.”
“Sư phụ đúng là lão gian cự hoạt.”
“Thằng nhóc thối, xem cái cốc đầu của vi sư đây.”
Hai thầy trò đùa giỡn ầm ĩ, bận rộn cả đêm mệt lử, chẳng mấy chốc cả hai đều ngủ .
Điều họ là, những lời họ , Tô Nhiên đều thấy hết.
Thính lực của trong giới huyền học vốn khác thường, mà Tô Nhiên còn hơn thế nữa.
Cô bĩu môi: “ là lão gian cự hoạt.”
Nếu tướng mạo thể thấy nhân phẩm của hai tệ, Tô Nhiên nghi ngờ gặp kẻ lừa đảo .
Ừm, lẽ tải app chống lừa đảo về mới .
Đang nghĩ ngợi, điện thoại vang lên tiếng tin nhắn.
Mở điện thoại, là tin nhắn của Vương Khải: Có rảnh đến đồn cảnh sát một chuyến , việc nhờ cô giúp.
“Được, qua ngay.” Tô Nhiên nhắn ngay tắp lự.
Giúp đỡ các chú cảnh sát, đương nhiên là việc nghĩa thể từ chối.
“Được, đợi cô.”
Trả lời tin nhắn xong, Vương Khải cầm tài liệu lên xem tiếp, ngẩng đầu Tô Nhiên ngay mặt dọa cho giật nảy .