Tô Nhiên lịch sự từ chối: "Không cần , tự ."
Nói xong, cô trực tiếp lăng bay lên, “vèo” một tiếng bay xa. Thấy hai thầy trò vẫn nhúc nhích, cô dừng giữa trung đợi họ.
Nguyên Thanh lau giọt lệ hề tồn tại, bấm quyết niệm chú.
Hắn và Mao Tiểu Phàm lao vụt về phía , hai bốn chân điên cuồng đảo qua đảo , vung đến mức tạo cả tàn ảnh.
Hai thầy trò như khỉ, chạy, nhảy, tung , tốc độ quả thật chậm.
Tô Nhiên mà ngẩn , trong lòng khỏi thầm may mắn, may là nhận.
Thấy hai họ theo kịp, Tô Nhiên cũng do dự nữa mà bay thẳng về phía khu biệt thự.
…
Khu biệt thự Hoàng Gia 1
Vì khí tức của Huyền Không vòng Càn Khôn quá yếu, nên chỉ thể xác định là đang ở trong khu biệt thự .
Đến nơi, Tô Nhiên ẩn một cái cây, tỏa một tia linh lực dò xét khắp khu biệt thự, xem chỗ nào .
Cuối cùng, Tô Nhiên phát hiện một căn biệt thự thiết lập kết giới.
Tốt lắm, chính là nó.
Tô Nhiên thuấn di đến cửa biệt thự.
Hứa Nhất Minh bước khỏi nhà. Gần đây sự nghiệp của gia đình gặp khủng hoảng, dự án đổ bể, mấy công trình đang xây dựng cũng xảy vấn đề.
Ba tâm trạng , khí trong nhà cũng ảm đạm c.h.ế.t chóc, Hứa Nhất Minh ngoài hít thở khí.
Đi bao xa, thấy Tô Nhiên một căn biệt thự xa, đang ngắm nghía thứ gì đó.
Lại là Tô Mạt Mạt!
Hứa Nhất Minh khinh bỉ cô.
Dùng ngón chân cũng nghĩ , chắc chắn là đến tìm .
là âm hồn tan! Cũng rốt cuộc sức hút gì mà khiến cô cứ nhớ mãi quên như .
Mê Truyện Dịch
Hứa Nhất Minh sa sầm mặt về phía cô.
"Tô Mạt Mạt, cô bám theo tới tận đây?"
Ở biệt thự bên cạnh, Huyền Không tầng hai, cảnh giác theo dõi nhất cử nhất động của Tô Nhiên.
Thấy cô đang trò chuyện với gã ấm nhà bên, lòng mới thả lỏng.
Hóa là tìm ở nhà bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-148.html.]
Huyền Không buông rèm cửa, trong nhà.
Hứa Nhất Minh khó chịu Tô Nhiên: "... bao nhiêu , rốt cuộc cô thế nào mới quên ? Nếu cô thật sự yêu sâu đậm, một cách. Gần đây cô cứ ngoan ngoãn ở nhà, đừng gây sự, đợi và Lương Phái Phái kết hôn xong, sẽ tranh thủ đến thăm cô..."
Đây là b.a.o n.u.ô.i cô ?
Cờ đỏ trong nhà đổ, cờ màu bên ngoài bay phấp phới?
Tô Nhiên nhíu mày, lạnh lùng Hứa Nhất Minh đang lải nhải ngừng.
là xui xẻo, đến cũng gặp con ruồi phiền phức .
Gã đúng là âm hiểm, xa, còn tự luyến.
Lại còn cô tiểu tam cho ?
Tô Nhiên định giơ tay đ.á.n.h thì Hứa Nhất Minh hai "bịch bịch" rơi xuống đè cho ngất xỉu.
Nguyên Thanh và Mao Tiểu Phàm rơi từ cây bên cạnh xuống, đè trúng Hứa Nhất Minh, dùng đệm thịt.
Nguyên Thanh đau đến mức rên hừ hừ, vịn eo từ từ bò dậy, hai chân vẫn ngừng run rẩy.
"Ối dào ôi, cái già của , suýt nữa là ngã tan xương ."
Mao Tiểu Phàm cảm thấy ngã đến chấn động não luôn , bò dậy, hai chân mỏi nhừ còn là của nữa, cứ run lẩy bẩy, đầu cũng choáng váng.
"Sư phụ, bùa Phi Mao Thối của sư ông đưa , mất linh đột ngột thế? Bỗng dưng rơi xuống thế , lỡ ngã c.h.ế.t thì ?"
"Cái đó thì, bùa sư ông cho tổng cộng cũng chỉ bấy nhiêu, nào cũng dùng thì chẳng hết sạch từ lâu , tiết kiệm một chút để dành cho lúc quan trọng chứ."
Nguyên Thanh sờ soạng khắp , ừm, bộ xương già , bèn đầu liếc Mao Tiểu Phàm một cái.
"Hai lá bùa là do vi sư vẽ, vi sư nỡ lòng cho con dùng là phúc của con . Lần lá bùa vẽ chỉ chạy mười phút, con xem chạy hơn hai mươi phút mới rơi xuống, lắm , đủ con."
"Sư phụ, con là đồ duy nhất của đó, con mà ngã c.h.ế.t thì ai dưỡng lão tống chung cho ..."
Tiếng than của Mao Tiểu Phàm đổi một cú cốc đầu của sư phụ: "Bớt lảm nhảm , cùng lắm thì nhận thêm đồ khác."
"Vốn ngã choáng đầu , bây giờ còn choáng hơn."
Lắc lắc cái đầu choáng váng, lúc Mao Tiểu Phàm mới phát hiện đất còn một đang sấp: "Ủa, ở đây sấp ?"
"Bị hai thầy trò các đè ngất ."
Tô Nhiên nhiệt tình giải thích.
Nguyên Thanh thấy Tô Nhiên, lập tức tươi : "Tô tiểu hữu, ngại quá ha, thầy trò chúng đến muộn."
Tô Nhiên cong cong mắt mày: "Không muộn, muộn, đến kịp lúc."