【Đời luân hồi, trời cao tha cho ai bao giờ. thấy kẻ phụ bạc nào quanh mà sống cả, kết cục đều mấy .】
【Nuôi cái gì mà nuôi, Ngụy Thành Thành, đây, tuyệt đối đừng về, bao xa thì bấy xa, đừng để ông tìm thấy!】
【Nghiệp chướng gây lúc trẻ, về già trả giá cho hành vi của .】
【Người cha như còn hơn!】
【Hàng xóm nhà một cặp vợ chồng già chênh gần hai mươi tuổi. Lúc bà cụ còn trẻ gần như ngày nào cũng đánh. Đến khi ông lão hơn 80 tuổi, răng rụng hết tự lo , ngày nào bà cụ cũng nấu một bàn món ông lão thích, mặt ông lão ăn lấy ăn để, tức đến mức ông lão rống lên, còn bà cụ thì ha hả.】
“Mày, mày,… mày mới là rác rưởi!” Ngụy Đại Thạch lời của Tô Nhiên cho tức điên, lắp bắp mãi một câu chỉnh.
Tô Nhiên liếc một cái, sang dạy dỗ cư dân mạng: “Trong phạm vi năng lực của mà tay giúp đỡ khó khăn, đó là lương thiện. tiền đề của sự lương thiện là tam quan và khả năng phán đoán đúng đắn. Lòng mà chủ kiến đều là đồng lõa của cái ác, thậm chí thể đẩy chính vực thẳm vạn kiếp bất phục.
Cho nên, khi bất cứ việc gì cũng đừng ngại phiền phức, hãy suy nghĩ nhiều hơn, phán đoán nhiều hơn, đó cũng là trách nhiệm với chính .”
Dù chuyện cũng Tô Nhiên hết, Ngụy Đại Thạch cũng lười giả vờ nữa, nát thì cho nát luôn, “Là thật thì , tao là cha nó, nó nuôi tao. Nếu nó nuôi cha ruột , tao sẽ kiện nó.”
“Cha ruột?” Tô Nhiên hừ lạnh một tiếng, “Nỗi đau sinh con là vợ cũ của ông chịu, nỗi khổ nuôi con cũng là vợ cũ của ông chịu. Ông từng bỏ một xu một hào quan tâm chăm sóc, dựa mà bắt nuôi ông? Chỉ dựa mấy phút sung sướng đó ?”
Ngụy Đại Thạch tức đến thở nổi, chỉ tay mũi cô mà chửi, “Mày, mày con tiện nhân , tao kiện mày, kiện mày lừa đảo…”
“Lừa ông, lừa ông cái gì?”
“Thế thì tao cũng kiện mày, tao trả tiền cho mày tìm con trai, mày tìm tức là đang lừa , chính mày , mỗi quẻ tất linh, tao kiện mày!”
Đột nhiên, Tô Nhiên đảo mắt một vòng, “Được, nếu ông trả tiền xem quẻ, thì sẽ tìm giúp ông. Có điều tìm con trai ông, chỉ tìm vợ cũ của ông thôi, ông gặp ?”
Thấy Tô Nhiên chịu tìm , Ngụy Đại Thạch lập tức đắc ý, xem con nhãi ranh vẫn sợ kiện. Vừa nhiều lời vô ích, cuối cùng chẳng vẫn ngoan ngoãn tìm cho .
Không tìm con trai? Gặp vợ cũ cũng , dù tìm bà là tìm con trai. Nghĩ đến đây, Ngụy Đại Thạch liền gật đầu đồng ý.
“Được, gặp.”
Tô Nhiên ranh mãnh, “Vậy , đây là do ông gặp nhé, lát nữa đừng đến tìm nữa đấy.”
Ngụy Đại Thạch hiểu ý trong lời cô, thờ ơ xua tay, “Chỉ cần cô cho gặp vợ cũ của , sẽ đến phiền cô nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-174.html.]
Khóe miệng Tô Nhiên nhếch lên một nụ đầy ẩn ý, một tay bắt quyết đ.á.n.h về phía .
“Được , ở ngay lưng ông đấy, đầu mà xem.”
“Sau lưng , thể?”
Mê Truyện Dịch
Ngụy Đại Thạch nghi hoặc, đột nhiên nảy một ý nghĩ khác, chẳng lẽ bà cũng đến viện dưỡng lão ?
Vậy thì quá! là mất công tìm kiếm.
Nghĩ , vội vàng đầu .
Vợ cũ của quả nhiên đang ngay lưng .
Hắn chìm đắm trong niềm vui của , kịp nghĩ tại bà đột nhiên xuất hiện trong phòng .
“Nghe ông tìm ?”
Sắc mặt Trương Quế Lan xanh xám, hai mắt trắng dã, giọng chậm dài, cả toát một luồng khí tức âm u đáng sợ.
Hơn nữa, từ lúc bà xuất hiện, căn phòng dường như đột nhiên từ mùa hè biến thành mùa đông, lạnh đến mức khiến run cầm cập.
Ngụy Đại Thạch lúc mới nhận điều , bà trông vẻ cao hơn?
Hắn run rẩy xuống chân của Trương Quế Lan.
Bà hề chạm đất!
Ngụy Đại Thạch lập tức sợ đến toát mồ hôi lạnh, hét lên một tiếng thất thanh, “Ma!!!”
Hắn nhảy phắt lên giường, ôm lấy cái gối, động tác nhanh nhẹn hơn cả trẻ, lưng còng nữa, eo gù nữa, còn là lão già ốm yếu bệnh tật nữa.
“Ông chạy cái gì? Chẳng ông tìm ? đến đây .”
Trương Quế Lan căm hận đàn ông hành hạ bà nửa đời . Bà hận , hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Trong lá bùa mà Tô Nhiên truyền cho bà rõ ràng, lão già con trai nuôi lúc về già.