Tô Nhiên: “Cô chắc chắn trông giống ?”
Vương Ân Ngọc ghé sát gần, cẩn thận đ.á.n.h giá Triệu Vạn Long: “Rất giống.”
“Được, sẽ báo cảnh sát giúp cô. Cô hãy an tâm đến địa phủ trình diện ?”
Không thấy hung thủ sa lưới, Vương Ân Ngọc vẫn cảm thấy cam lòng: “ thể tự báo thù ?”
Ánh mắt Tô Nhiên trở nên lạnh lẽo: “Không . Nếu cô chỉ là một lệ quỷ đơn thuần, lẽ sẽ thành cho cô. tình hình của cô bây giờ đặc biệt, hồn phách dung hợp với cây liễu, chẳng yêu cũng chẳng quỷ. Nếu tiếp tục ở dương gian e rằng sẽ kẻ ý đồ lợi dụng, gây những tai họa khác, nhanh chóng đến địa phủ. Yên tâm , hung thủ nhất định sẽ bắt, hai sẽ sớm gặp ở địa phủ thôi.”
Vương Ân Ngọc đành gật đầu đồng ý.
Ngay mặt Vương Ân Ngọc, Tô Nhiên gọi điện báo cảnh sát.
Cảnh sát đào hai bộ hài cốt phân hủy nặng gốc hai cây liễu đó, một lớn một nhỏ.
Bao nhiêu năm qua, rễ liễu sớm xuyên qua khắp thi thể, coi cô như chất dinh dưỡng.
Vương Ân Ngọc đẫm lệ t.h.i t.h.ể của và con trai, xoay bước quỷ môn.
Sau khi giám định, t.h.i t.h.ể chính là hai con Vương Ân Ngọc mất tích nhiều năm.
Bố chồng tóc bạc trắng của Vương Ân Ngọc, nước mắt lưng tròng đến nhận thi thể. Năm đó khi Vương Ân Ngọc xảy chuyện, trong làng lời tiếng , cô bỏ theo khác. Bố chồng tin, tìm kiếm suốt bao năm, ngờ ở ngay cửa nhà.
Cảnh sát dựa manh mối Tô Nhiên cung cấp, lấy ngoại hình của Triệu Vạn Long hình mẫu, nhanh bắt hung thủ.
Hung thủ đó quả nhiên bốn năm phần tương tự với Triệu Vạn Long. Sau khi điều tra kỹ lưỡng, ngờ là họ hàng xa của Triệu Vạn Long.
Sau nhiều năm, hai hung thủ cuối cùng cũng chịu tội.
Sáng sớm hôm đó, lúc Tô Nhiên tỉnh dậy, trong nhà yên tĩnh một cách lạ thường, tiếng ồn ào cãi vã của hai thầy trò .
Cô quanh bốn phía, thấy bóng dáng thầy trò Nguyên Thanh . Trên bàn một mẩu giấy, đó :
“Đừng lo, hai một phi vụ lớn, tối về mời cô ăn sâm quý.”
Nguyên Thanh để .
Tô Nhiên bất đắc dĩ mỉm , một câu đơn giản như mà còn hai chữ sai.
Bỗng nhiên, sắc mặt Tô Nhiên đổi, cô giơ tay bấm đốt ngón tay, gieo cho hai một quẻ.
Quẻ Trạch Thủy Khốn, đại hung.
Tô Nhiên vội vàng gọi điện cho Nguyên Thanh, liên tiếp mấy cuộc đều ai máy. Suy nghĩ một lát, cô gửi cho ông một tin nhắn: “Nguy hiểm, mau rời .”
Vẫn hồi âm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-184.html.]
“Không lẽ nhanh toi chứ.”
Tô Nhiên đợi mấy giây thấy phản ứng, liền tiện tay đ.á.n.h một đạo Khu Quỷ Hàng Ma Chú qua điện thoại.
Nghĩ , cô gửi cho ông một cái hồng bao.
Đối phương nhận ngay lập tức.
Ngay đó, là cuộc gọi từ Nguyên Thanh.
Vừa kết nối, thấy tiếng cầu cứu khẩn thiết của đối phương: “Tô tiểu hữu, cứu mạng…”
“Cầm lấy phù hộ trốn cho kỹ, đến ngay.” Tô Nhiên truyền qua cho ông hai lá phù hộ .
…
Mê Truyện Dịch
Thì sáng sớm hôm nay, một mối ăn lớn tìm đến Nguyên Thanh.
Đối phương là một đàn ông trung niên, nhà chị gái ông ma, mời Nguyên Thanh qua xem giúp. Người trả tiền hậu hĩnh, tay một là năm mươi vạn.
Nguyên Thanh vui quá, để cho Tô Nhiên một mẩu giấy cùng Mao Tiểu Phàm ngay.
Vừa bước chân căn biệt thự đó, Nguyên Thanh hối hận đến xanh cả ruột.
Nhà họ Hứa, náo nhiệt vô cùng.
Khắp nơi đều là tiếng la hét t.h.ả.m thiết.
Trong nhà âm khí dày đặc, âm u rợn . Chỉ cần quét mắt một vòng thấy bảy tám con quỷ, nam nữ già trẻ, dáng vẻ nào cũng t.h.ả.m nỡ .
Trên ghế sofa, mấy con tiểu quỷ đang đè Hứa Diệu Dương, con cưỡi cổ, con treo vai, con ôm chân ông , bên cạnh còn một nữ quỷ áo đỏ cầm chai rượu đổ miệng ông .
Ở đất trống bên trái, Hứa Bân hai con nam quỷ kéo lên tận trần nhà, “bốp” một tiếng ném xuống.
Lại kéo lên, ném xuống.
Trong phòng ăn bên , những chiếc đĩa lơ lửng giữa trung ngừng đổ thức ăn miệng Khương Nhã Lan, khiến bà nghẹn đến trợn trắng cả mắt.
Ngay đó, cầu thang truyền đến tiếng động.
Hứa Nhất Minh, chân trái bó bột, tay treo cổ, đầu quấn băng gạc, một con nam quỷ túm lấy cái chân bó bột kéo lê xuống cầu thang.
“Cứu mạng! Cứu mạng với!”
Hứa Nhất Minh hét lên t.h.ả.m thiết, hai tay điên cuồng quơ quào, đầu va bậc thang liên tục, phát tiếng “cộp cộp cộp”.
Nguyên Thanh và Mao Tiểu Phàm thể thấy quỷ, nhưng đàn ông trung niên, cũng chính là của Hứa Nhất Minh – Khương Dương, thấy.