“Ồ~” Lúc Kim Tị mới thấy giọng trong đầu , tức giận gầm lên.
“Mẹ nó, thằng ngu nào lời thoại , tao mà tên là Nhị Cẩu Tử tử tử tử tử…”
Kim Tị điện giật co giật , nhưng vẫn bướng bỉnh : “Tao! Đây! Chính! Là! Không! Nói!”
Cuối cùng, đầu Kim Tị bốc lên một làn khói trắng, miệng sùi bọt mép, ngã lăn đất.
Mọi sững sờ.
Tô Nhiên và Thạch Phi Phi định đỡ dậy, Kim Tị bỗng dưng bật thẳng dậy từ mặt đất, hai giật nảy .
Trịnh lão vội vàng nhắc nhở: “Mau lời thoại .”
Kim Tị khinh thường lắc cái đầu tê rần vì điện giật, bĩu môi : “Chút điện giật cỏn con , căn bản chỉ là gãi ngứa ngứa ngứa…”
Kim Tị “bịch” một tiếng ngã xuống đất, tung lên một đám bụi.
Một lát , Kim Tị bật dậy khỏi mặt đất, nhặt một tảng đá lớn, hung tợn xung quanh, “Lão tử đường đường là Kim Xà Yêu, sợ mấy đứa tiểu nhân các ngươi , dám giật điện lão tử nữa, lão tử đập các ngươi thành tương thịt!”
Giữa ánh mắt kinh ngạc của , đầu Kim Tị đột nhiên xuất hiện một cây gậy gỗ to bằng cánh tay, “bốp” một tiếng, đập mạnh đầu .
Kim Tị cứng đờ ngã xuống đất, co giật hai cái duỗi thẳng chân.
Mọi : “…”
Ờm, đúng là dùng điện giật thật.
Sắc mặt Thạch Phi Phi trắng bệch, chỉ Kim Tị mặt đất, run giọng hỏi: “Anh … , c.h.ế.t chứ?”
Trịnh lão lắc đầu: “Không .”
Lời dứt, Kim Tị một nữa thẳng dậy.
Trịnh lão vội vàng khuyên: “Tiểu Kim, đừng bướng nữa, mau .”
Toàn Kim Tị tê đau, đầu một gậy trời giáng, đau đến hoa mắt chóng mặt, nào còn dám mạnh miệng nữa, vội vàng với Trịnh lão bằng giọng mếu máo:
“Cha, đừng nữa, bảo con gọi cha về ăn cơm.”
Trịnh lão vui vẻ đáp: “Ai, Nhị Cẩu Tử, cha về ngay đây.”
Tiếp đó, Kim Tị lôi từ trong túi một sợi dây thừng, buộc cổ Tôn Lâm, “Tam Cẩu, nếu mày còn chạy lung tung, lúc Hắc Mao đuổi tao giúp mày nữa .”
Ánh mắt của chuyển sang Tôn Lâm.
Tôn Lâm đang ngẩng đầu hóng chuyện bỗng chốc căng thẳng.
Ủa, là ch.ó mà, cũng lời thoại ?
Trịnh lão nhắc nhở: “Mau sủa , học tiếng ch.ó sủa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-207.html.]
“Gâu gâu, gâu gâu gâu.”
Tôn Lâm sợ hãi sủa vội, điện giật chút nào.
Quá đáng sợ!
Kết quả, giây tiếp theo, một luồng điện chạy qua , Tôn Lâm giật đến nỗi lông dựng cả lên.
Mê Truyện Dịch
Tôn Lâm ấm ức : “ học tiếng ch.ó sủa mà, còn giật điện ?”
Tô Nhiên bằng ánh mắt đầy thông cảm: “…Cậu sủa thừa hai tiếng.”
Tôn Lâm: “…”
Kim Tị dắt Tôn Lâm, Trịnh lão dắt con trâu vàng, cùng về.
Tô Nhiên và Thạch Phi Phi theo .
Cô nghĩ, tất cả những điều quá chân thực, chân thực đến mức cô tìm một kẽ hở nào.
Rốt cuộc kẻ màn ý gì?
Tô Nhiên đoán rằng những tình tiết câu chuyện lẽ liên quan lớn đến kẻ .
Thôi thì một bước tính một bước .
Đi một lúc, cảnh vật xung quanh bắt đầu chuyển động, giống như từng khung hình chiếu hologram, từ từ xoay tròn quanh họ.
Trong những khung hình , bán hàng rong mỗi ngày đều gánh quầy hàng khắp hang cùng ngõ hẻm, dần dần tích cóp một ít tiền bạc, mua nhà mua ruộng, cưới vợ sinh con.
Dần dần, căn nhà nhỏ đổi thành nhà lớn, từ nhà lớn đổi thành một tòa sân lớn mấy gian, ruộng đất cũng ngày càng nhiều, trở thành một địa chủ giàu nhất nhì trong thôn.
Xuất nghèo khó, nhưng khi giàu , bao giờ chuyện hãm hại bà con làng xóm, ngược còn hào sảng, trượng nghĩa.
Bà con việc cần nhờ, chỉ cần trong khả năng của , đều hết lòng giúp đỡ.
Vào những năm đói kém, còn đem hơn nửa gia tài phát chẩn, cho bà con tiền và lương thực, giúp vượt qua những tháng ngày gian khó.
Dân làng thấy đều kính cẩn gọi một tiếng Phạm lão gia, ai ai cũng hết lời khen ngợi, là một chính hiệu.
Hình ảnh ngừng chuyển động.
Vương Khải, lúc trở thành địa chủ, xuất hiện, đỡ đang quỳ mặt dậy, “Phạm Lão Lục, gì , tính chúng vẫn là em trong họ qua năm đời, khó khăn gì cứ , giúp nhất định sẽ giúp.”
Phạm Lão Lục lóc nước mắt nước mũi tèm lem, “Anh, nạn đói , đồ đạc trong nhà thể bán đều bán hết , nhưng vẫn cầm cự nổi, cha và em gái em đều đói đến mức xuống giường nữa …”
Vương Khải lập tức hiểu , Phạm Lão Lục, “Có gì to tát , đợi đó, lấy lương thực cho.”
Giây tiếp theo, tay Vương Khải nặng trĩu, một bao lương thực đột nhiên xuất hiện trong tay .