Bạch Vân cũng kinh ngạc tột độ: "Đại sư, là đem chiếc vòng đốt nhé?"
Tô Nhiên vội ngăn : "Không ! Bây giờ lúc. Hồn phách của em gái cô vẫn còn trong mộng cảnh, nếu cô đốt chiếc vòng, hồn phách của cô sẽ bao giờ về nữa. Gửi địa chỉ cho , đừng gì cả, đợi qua đó."
"Vâng, ạ." Cả ba vội vàng gật đầu đồng ý.
Địa chỉ Bạch Vân gửi tới gần. Tô Nhiên quen với việc , đợi cư dân mạng nhắc nhở, cô tự giác đặt điện thoại ẩn giữa trung, chẳng mấy chốc tới bệnh viện.
Đây là một phòng bệnh đơn. Bạch Hiểu giường bệnh, sắc mặt hồng hào, nhưng đôi mày nhíu chặt. Nhìn biểu cảm cũng thể thấy, cô thích những gì đang xảy trong mơ.
Tô Nhiên xem xét tình hình : "Lát nữa, sẽ hồn phách xuất khiếu để giấc mơ của cô . Trước khi , một ai phiền chúng , cho dù là bác sĩ tới kiểm tra cũng . Hãy nhớ kỹ, tuyệt đối động hai chúng ."
Bạch Vân và cha sức gật đầu đảm bảo: "Vâng, chúng đảm bảo, tuyệt đối sẽ để bất kỳ ai phiền hai ."
Dặn dò xong, Tô Nhiên xếp bằng ghế sofa bên cạnh, hai tay bắt quyết, hồn phách rời khỏi cơ thể, tiến mộng cảnh của Bạch Hiểu.
Bạch Vân ghi nhớ lời dặn của Tô Nhiên, sợ xông phiền nên khóa trái cửa phòng bệnh. Cô và cha chia canh giữ Tô Nhiên và Bạch Hiểu, mắt dám chớp lấy một cái.
...
Hôm đó khi chụp ảnh với chị gái về nhà, Bạch Hiểu đột nhiên sốt cao, cả mê man. Cô tưởng cảm lạnh nên uống chút t.h.u.ố.c cảm ngủ.
Trong cơn mơ màng, cô phát hiện đang một con đường. Xung quanh sương mù dày đặc rõ gì, con đường cũng thấy điểm cuối, chẳng dẫn tới nơi .
Bạch Hiểu nhất thời ngây .
Cô nhớ đây là , cũng thế nào tới đây.
Cô lấy điện thoại gọi cho nhà, nhưng cúi đầu mới phát hiện vẫn đang mặc đồ ngủ, mà đồ ngủ thì ngay cả một cái túi cũng , đương nhiên càng thể điện thoại.
Bạch Hiểu gọi cha và chị gái mấy tiếng, nhưng tiếng gọi dường như gian hút mất. Xung quanh âm u tĩnh mịch, một tiếng động, cảm giác vô cùng kỳ quái.
Hết cách, Bạch Hiểu đành men theo con đường về phía . Cô nghĩ chỉ cần gặp một là , đến lúc đó mượn điện thoại gọi cha đến đón về nhà.
Con đường đặc biệt dài, cô mãi mà chẳng thấy điểm cuối.
Đừng là , ngay cả nửa con kiến con sâu cũng thấy.
Ngay khi cô đang nghĩ nên , đột nhiên, cảnh vật xung quanh biến thành một hỉ đường phủ đầy rèm đỏ, bộ đồ ngủ cô cũng biến thành một bộ hỉ phục màu đỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-222.html.]
Mà mặt cô, là một đàn ông trẻ tuổi mặc hỉ phục đỏ.
Mê Truyện Dịch
Nhan sắc của đàn ông phần "thiếu chuyên nghiệp", khiến một cái đầu bỏ chạy.
Hắn Bạch Hiểu chằm chằm , nụ đó một cảm giác rợn tả xiết, khiến lòng sởn gai ốc.
Bái đường?!
Bái cái đường gì chứ, thèm bái đường với !
Bạch Hiểu kinh hãi sợ sệt, theo bản năng giãy giụa thoát khỏi tay đàn ông, nhưng kéo mạnh xuống, bắt quỳ mặt đất.
"Nương tử, hôm nay là ngày vui của chúng , đợi nàng lâu . Bây giờ chúng khó khăn lắm mới gặp , đừng phụ thời khắc , mau bái đường thôi."
Lời của khiến Bạch Hiểu vô cùng sợ hãi. Cô kịp nghĩ xem chuyện gì đang xảy , chỉ mau chóng rời khỏi nơi .
Nhân lúc đàn ông để ý, Bạch Hiểu c.ắ.n mạnh tay một cái, thoát khỏi sự kìm kẹp liều mạng chạy ngoài.
Sau khi khỏi cửa, cảnh vật xung quanh biến thành con đường mịt mù sương trắng. Cô nên , chỉ thể cắm đầu chạy về phía .
Giọng của đàn ông vang lên từ bốn phương tám hướng.
"Nương tử, nàng chạy thoát , !"
"Nương tử, nàng và là duyên phận trời định, nàng là vợ của , là chồng của nàng, đây là điều thể đổi."
"Nương tử, đây là thế giới của hai chúng , nàng ngoài ."
"Nương tử, đừng dỗi nữa, lỡ mất giờ lành thì ."
Bạch Hiểu liều mạng chạy, chạy mãi, chạy mãi.
Cô cảm giác chạy xa, nhưng cảm giác như vẫn đang yên tại chỗ.
Đột nhiên, cô đ.â.m sầm một lồng ngực.
Ngẩng đầu lên , chính là đàn ông mặc hỉ phục .
Hắn một cách tà mị, một tay ôm lấy Bạch Hiểu: "Nương tử, chúng mau bái đường thôi. Bái đường xong là động phòng , đợi lâu lắm đấy, sắp chờ nổi nữa ."