“Không , chắc là do say nắng, chúng mau về thôi.”
Quách Uyển kéo lên một chiếc máy cày nát cũ.
Tô Nhiên để lộ cảm xúc gì mà quan sát Quách Uyển.
Tuy cô , nhưng Tô Nhiên vẫn nhận điều bất thường.
Quách Uyển, cô dùng tà thuật khống chế.
Nguyên Thanh dùng cùi chỏ huých huých Tô Nhiên, liếc miếng ngọc bội Quách Uyển đang đeo cổ, hiệu bằng mắt với cô.
Mê Truyện Dịch
Tô Nhiên đáp bằng ánh mắt hiệu " , cứ xem tình hình ".
Chiếc máy cày “tùng tùng tùng” chạy xóc nảy con đường gồ ghề.
Quách Uyển và Bạch Hiểu vui vẻ trò chuyện, thấy Bạch Hiểu say xe, cô còn đặc biệt ôm bạn lòng để giảm xóc, giúp cô dễ chịu hơn.
Chập choạng tối, cuối cùng họ cũng đến quê của Quách Uyển. Nghe tiếng họ về, bố Quách Uyển nhiệt tình cửa chào đón.
Giống như Quách Uyển, khi thấy hai thầy trò Nguyên Thanh mặc đạo bào, sắc mặt họ cũng đồng loạt đổi, dù chỉ thoáng qua nhưng Tô Nhiên vẫn phát hiện .
Ngay khoảnh khắc thấy đôi vợ chồng già, Tô Nhiên hiểu . Xem dùng tà thuật khống chế Quách Uyển ai khác chính là bố cô .
Không cần đoán, chiếc vòng tay tơ xanh hẳn cũng là tác phẩm của họ.
Quách Uyển kéo Bạch Hiểu đến giới thiệu với bố .
Bạch Hiểu hề , tươi chào hỏi: "Chào cô chú ạ, cháu là Bạch Hiểu."
"Chào cháu, chào cháu, cô bé trông xinh xắn quá nhỉ. Đói , mau nhà , cả nhà đang chờ các cháu ăn cơm đấy."
Mẹ Quách Uyển tươi , tiến lên định nắm tay Bạch Hiểu thì Tô Nhiên chặn .
Tô Nhiên như bà : "Ăn bữa cơm xong chắc c.h.ế.t nhỉ?"
Sắc mặt Quách Uyển đại biến, suýt nữa kìm : "Sao... thể? Cô bé linh tinh gì ?"
Nụ của Tô Nhiên chạm đến đáy mắt, giọng điệu cũng lạnh đến đáng sợ: "Cũng đúng, bây giờ Bạch Hiểu vẫn thể c.h.ế.t , dù thì hai còn đang chờ dùng cô để chuyển mệnh cho con trai mà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-231.html.]
Câu khiến bố Quách Uyển kinh hãi thất sắc.
Họ dám tin, mấy mắt cửa thấu kế hoạch của họ, điều khiến họ vô cùng bất ngờ.
Vốn dĩ còn định giả vờ nhiệt tình, đợi đến tối mới tay. vì đối phương cả , họ dứt khoát giả vờ nữa.
Quách Uyển một bên chút biểu cảm, bất động như một con robot, mắt cũng chớp.
Bạch Hiểu nhận Quách Uyển gì đó , bèn vỗ nhẹ má cô, gọi bạn tỉnh .
"Không ngờ cũng chút bản lĩnh. Các thì chứ, đến đây thì đừng hòng rời , dùng mạng của các để đổi lấy sự hồi sinh cho con trai ." Bố của Quách Uyển đóng cổng sân , mặt mày dữ tợn, hừ lạnh.
"Ha ha ha ha..."
Mẹ của Quách Uyển đột nhiên phá lên , nụ âm u đáng sợ: "Vốn còn đang nghĩ để lừa thêm mấy nữa đến, ngờ các tự dâng tới cửa, đúng là ông trời cũng giúp . Bốn , đủ để cứu con trai . Con ranh c.h.ế.t tiệt, còn mau tay!"
Quách Uyển hề tay như lời bà , vẻ mặt đau đớn méo mó, dường như đang giãy giụa chống cự.
Mao Tiểu Phàm tiếng của phụ nữ cho nổi da gà, lặng lẽ nấp lưng sư phụ, kéo tay áo ông thì thầm: "Sư phụ, bà kiểu sợ sái quai hàm ạ?"
Nguyên Thanh ghét bỏ giật tay áo về: "Sái quai hàm hơn , đỡ cho chúng tay. Con bộ dạng nhát gan của con xem, đ.á.n.h ma quỷ thì thôi , cũng đ.á.n.h ? Đi, đ.á.n.h bà ! Vạch thiên linh cái của bà , vẻ vang cho sư phụ."
Coi là đồ ngốc chắc? Mao Tiểu Phàm lắc đầu chịu .
Cậu nhỏ giọng thương lượng với Nguyên Thanh: "Con , hai họ mặt mày bặm trợn, là dễ đối phó, con sợ bà vạch thiên linh cái của con mất. Hay là hai chúng cùng lên, ông tấn công hạ bàn, con tấn công thượng bàn, chị Tô chị chịu khó một chút, đối phó với ông già râu ria xồm xoàm đằng , ạ?"
Giọng tuy lớn nhưng đủ để mặt đều thấy.
Bố Quách Uyển xong trợn trắng cả mắt, Quách Uyển "phụt" một tiếng quái dị.
"Tưởng chúng điếc chắc, bàn cách đối phó với chúng ngay mặt, não úng nước ?"
Nguyên Thanh vuốt râu, ánh mắt Mao Tiểu Phàm thể ghét bỏ hơn nữa, tán thành lời của Quách Uyển: "Đừng nữa, cũng khả năng thật đấy."
Mao Tiểu Phàm sa sầm mặt, tức giận trừng mắt Nguyên Thanh.
Tô Nhiên và Bạch Hiểu nhịn bật thành tiếng.