“Bệnh tâm thần ? Xinh thế thật đáng tiếc.”
“Anh mới là đồ thần kinh, cả nhà đều là đồ thần kinh!”
Cô gái Lý Điền bệnh tâm thần, liền vui, nắm chặt nắm đ.ấ.m đ.á.n.h .
Lý Điền sợ hãi rụt cổ , lẩm bẩm: “Bị trầm cảm thì lắm ? Biết Taekwondo thì giỏi lắm ? Hiểu luật pháp thì ngon lắm ?”
Nói xong, chính cũng cảm thấy chút thiếu tự tin.
Hình như… đúng là giỏi, ít nhất là những thứ đó đều .
Cô gái vốn đang yên lặng một bên khi cảnh sát kéo , nay Lý Điền chọc tức, “vụt” một cái nổi điên lên, xông tới tóm lấy Lý Điền đ.á.n.h thêm một trận nhừ tử.
Cảnh sát vội kéo hai , bất đắc dĩ với Lý Điền: “Đã bảo đừng kích động cô , cứ cố sống cố c.h.ế.t mà chui đầu thế?”
Cô gái nữ cảnh sát kéo sang một bên giáo huấn: Lần đ.á.n.h đừng đ.á.n.h lâu như nhé, đ.á.n.h lâu như thế là em vượt quá giới hạn cần thiết, thuộc về phòng vệ quá mức . Sau t.h.u.ố.c thể để uống hết sạch mới mua, mua để dự phòng.
Mê Truyện Dịch
“Báo cảnh sát, báo cảnh sát, cô tù!”
Bên , Lý Điền đ.á.n.h hai trận còn hình , gào thét đòi cảnh sát bắt cô gái .
“Nếu , mời hai vị theo về đồn cảnh sát lấy lời khai.”
Lý Điền c.h.ử.i rủa vài bước thì bỗng sực nhớ chuyện tìm đại ca, “Không , .”
Cảnh sát: “Anh truy cứu nữa ?”
Không , thể , đến đồn cảnh sát lấy lời khai sẽ mất bao lâu, lỡ như bỏ lỡ mất đại ca thì ?
Lý Điền do dự mãi, cuối cùng đại ca giàu vẫn chiếm thế thượng phong, “Thôi bỏ , coi như xui xẻo, truy cứu nữa.”
Cuối cùng, cô gái tiền cũng bồi thường, cứ thế bỏ .
Lý Điền cà nhắc tìm một góc tường dựa xuống, một bụng tức chỗ xả, bèn lấy điện thoại gọi video cho Tô Nhiên.
Đám đông thấy còn gì hóng hớt nữa, liền tản cả.
Tô Nhiên mới nhận cuộc gọi video của Lý Điền.
Trong màn hình, chỉ thấy khi đám đông rời , một con ch.ó becgie to lớn bẩn thỉu đột nhiên lao Lý Điền, sức l.i.ế.m mặt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/livestream-doan-menh-toi-giup-canh-sat-pha-an/chuong-235.html.]
Lý Điền còn kịp phản ứng, nó l.i.ế.m cho mặt mũi dính nhớp hôi thối.
Con ch.ó becgie dường như thích Lý Điền, nó cứ quấn lấy nhảy lên nhảy xuống, cái đuôi vẫy tít như Phong Hỏa Luân, thỉnh thoảng quất mặt Lý Điền vài cái, đau đến mức cứ rên hừ hừ.
Lý Điền cố sức gạt con ch.ó becgie , gắng mở đôi mắt sưng húp chỉ còn là một đường chỉ, lúc mới rõ, con ch.ó bẩn hôi, hình như rơi xuống hố phân.
“Trời đất, ch.ó ở thế , thứ gì dính đây?”
Một hóng chuyện bịt mũi : “Lúc nãy một ông cụ đ.á.n.h xe ngựa qua, con ch.ó nó lăn lộn một bãi phân ngựa đó, ọe~~ Anh đừng ăn xin nữa, về nhà tắm rửa thì hơn.”
Lý Điền: “...”
Anh tức đến phát điên, trong lòng vô câu c.h.ử.i thề đang gào thét.
Đây là ngày xui xẻo nhất trong ba mươi năm cuộc đời của .
Trời nắng chang chang ăn xin ai cho, tự dưng đ.á.n.h cho một trận, còn một con ch.ó bôi đầy phân lên .
Sao t.h.ả.m thế cơ chứ!
Không chỗ xả giận, Lý Điền trút hết bực tức lên Tô Nhiên, gầm lên với cô trong màn hình:
“Đều tại cô, cứ bắt đến đây ăn xin cái gì, bây giờ đại ca tìm thấy, thì đ.á.n.h cho một trận , còn ch.ó bôi đầy phân lên . Cô trả tiền quẻ cho , bồi thường phí tổn thất tinh thần cho !”
Tô Nhiên trông vẻ tâm trạng , thong thả : “Trả tiền quẻ gì, đại ca của tới đây ?”
Trong lúc chuyện, một đàn ông vội vã tới tìm, cũng chê con ch.ó becgie bẩn thỉu hôi hám, túm lấy vòng cổ của nó, “bốp bốp” tát nó hai cái.
“Mày chạy thế, tao tìm c.h.ế.t.”
Nói xong mới thấy Lý Điền với bộ dạng t.h.ả.m nỡ , cũng bẩn thỉu hôi hám y như .
Trong lòng thầm đoán, xem ch.ó nhà gã ăn xin bẩn, nhưng gã ăn mày đầy thương tích, trông cũng tội nghiệp.
Nghĩ đến đây, đàn ông lấy một trăm tệ đặt cái bát mặt Lý Điền, “Đi mua ít t.h.u.ố.c , tiện thể tắm rửa một cái.”
Người đàn ông xách tai con ch.ó becgie định .
Lý Điền ngây tờ một trăm tệ, khi hồn, đột nhiên lao tới ôm lấy chân đàn ông, gào t.h.ả.m thiết.
“Đại ca, cuối cùng em cũng tìm thấy , hu hu… Để tìm , em t.h.ả.m quá mất!”